Kiều Tuấn Tài vội vàng sai người đưa hai người trở về khách sạn rồi nói với Kiều Bách Niên một tiếng mới đi đến khách sạn nơi đội Giang Bắc đang ở.
Khách sạn năm sao xung quanh đây khá nhiều, chỗ ở của Giang Bắc cách nơi này cũng không xa,chỉ mất mười mấy phút lái xe.
Xe vừa chạy đến trước cửa khách sạn, Ngô Bình đã phát hiện xung quanh có rất nhiều người theo dõi, họ nhìn chăm chằm vào mỗi một vị khách ra vào khách sạn.
Ngô Bình nói với Kiều Tuấn Tài: "Anh không cần xuống xe, tự tôi đi là được".
Sau khi tiến vào khách sạn, cậu cũng thuê một phòng trên lầu 6 cùng với Giang Bắc.
Cậu vào phòng dạo qua một vòng rồi gõ vang lên một gian phòng. Cửa mở, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ thể dục màu xanh đi ra, liếc Ngô Bình một lượt hỏi: "Tìm ai?"
Ngô Bình cười nói: "Xin chào huấn luyện viên Phùng, tôi là Ngô Bình - thành viên đội bóng rổ Trung Châu".
Cậu từ chỗ Kiều Tuấn Tài biết người này họ Phùng và là huấn luyện viên của Giang Bắc.
Huấn luyện viên Phùng nghe thấy tên của Ngô Bình thì sáng mắt lên nói: "Tôi biết cậu, cũng có xem video cậu chơi bóng, cậu rất lợi hại! Cậu đến tìm tôi không phải là muốn tham gia vào đội Giang Bắc chúng tôi đó chứ?"
Ngô Bình cười ha ha: "Thực ra, tôi có chuyện khác muốn nói, có thể đi vào không?"
Huấn luyện viên Phùng gật đầu: "Đương nhiên được".
Đây là một căn phòng rất lớn, trong phòng khách có năm học sinh đang ngồi, ai nấy đều cực kỳ cao, cao nhất hai mét mốt, lùn nhất cũng một mét chín. Có thể thấy được thực lực của Giang Bắc là rất mạnh!
Huấn luyện viên Phùng cười nói: "Cậu ta chính là Ngô Bình - át chủ bài của đội Trung Châu, các cậu đều đã xem video thi đấu của cậu ta rồi đó".
Năm người lập tức đứng lên, cái người cao hai mét mốt vươn tay chào hỏi: "Ngô Bình, nghe tiếng đã lâu, tôi là Lư Xuyên!"
Ngô Bình bắt tay cậu ta, cười hỏi: "Cậu là trung phong hả? Biệt danh là Thiết Bá Vương dưới rổ, vua úp rổ đúng không".
Lư Xuyên cười nói: "Quá khen rồi".
Ngô Bình nhìn thoáng qua mọi người rồi nói: "Tôi biết ngày mai Giang Bắc và Hoa Đô sẽ có một trận chiến. Vậy thì, chắc hẳn các cậu đều muốn thẳng mà phải không?”
Huấn luyện viên Phùng nhàn nhạt nói: "Đương nhiên. Chúng tôi đã cố gắng cả năm chính là vì trận chiến vào ngày mail"
Ngô Bình: "Chắc là có nhà đầu tư đến tìm mọi người chứ nhỉ?"
Huấn luyện viên Phùng nói: "Vô dụng thôi. Có rất nhiều đến tìm đôi bên nên đã sớm đạt thành cân bằng. Vì vậy, áp lực mà cả hai phải chịu là ngang nhau, vậy trái lại lại có thể công bằng đánh một trận!"
Bấy giờ, Ngô Bình lại hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút, lần trước có người bị đánh chết là vì lý do không?”
Sắc mặt huấn luyện viên Phùng hết sức khó coi, mấy giây sau mới đáp: "Bị trung phong của đối phương dùng khuỷu tay đánh trúng gáy, chết ngay tại chỗ!"
"Đối phương cố ý?", Ngô Bình hỏi.
Huấn luyện viên Phùng: "Rõ ràng là vậy. Nhưng đây là trong trận đấu nên cuối cùng cũng chẳng thể truy cứu trách nhiệm của người nọ. Tôi đã hỏi rồi, năm nay cậu ta vẫn sẽ tham gia thi đấu!"
Ngô Bình thở dài: "Một trận thi đấu thôi mà, đánh chết người thì quá đáng quá rồi".
Huấn luyện viên Phùng nhìn cậu: "Bạn học Ngô, cậu đến đây là định trò chuyện với chúng tôi về chuyện đó?”
Ngô Bình cười nói: "Nói chuyện chính nào. Tôi có một cách có thể gia tăng thực lực của các cậu lên trong thời gian ngắn để mọi người thắng được Hoa Đô'.
Huấn luyện viên Phùng ngẩn ra hỏi: "Tăng thực lực của chúng tôi lên?"
Ngô Bình hỏi Lư Xuyên: "Lư Bá Vương, cậu đứng tại chỗ bật cao có thể nhảy lên được bao. nhiêu?”
Lư Xuyên đáp: "Tám mươi xen-ti-mét". Ngô Bình: "Nào, theo tôi lên sân thượng đi".
Mọi người không biết Ngô Bình tính làm gì, nhưng vẫn đi theo cậu lên sân thượng.
Khách sạn này có tổng cộng chín tầng, họ vào thang máy đi lên sân thượng. Sân thượng xây một vườn hoa, còn có suối phun và quán cà phê trông rất đẹp.