Lư Xuyên hít một hơi thật sâu, lấy hết sức nhảy lên cao, kết quả vẫn kém một mét.
Ngô Bình võ nhẹ lên vai cậu ta, cậu ta liền cảm thấy có một luồng sức mạnh dịch chuyển trong cơ thể mình, tim cậu ta đập nhanh hơn, tinh thần cũng tập trung hơn.
Cậu ta rất bất ngờ, nhìn Ngô Bình, hỏi: “Tôi bị làm sao thế?”
Ngô Bình: “Cậu thử lại lần nữa xem”.
Lư Xuyên gật đầu, cố hết sức nhảy lên, lần này cứ như thể cậu ta biết khinh công, bay lên cao hơn một thước, đầu ngón tay chỉ cách trần thủy tinh ba mươi, bốn mươi xentimet.
“Đệch”. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, thậm chí huấn luyện viên Phùng còn nói tục.
Lư Xuyên lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin nổi: “Không ngờ mình lại nhảy cao đến thế”.
Ngô Bình nói: “Tôi từng luyện võ, có thể giúp cậu nâng cao thực lực trong thời gian ngắn. Hơn nữa, đây chỉ mới là tiến bộ bước đầu, nếu như cậu bằng lòng, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu nhẹ nhàng chạm đến trần thủy tinh”.
Huấn luyện viên Phùng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Chúng ta về phòng thôi”.
Về đến phòng, huấn luyện viên Phùng nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Cậu Ngô, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại có năng lực đó?”
Ngô Bình cười, nói: “Huấn luyện viên Phùng không cần phải nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn giúp đỡ mọi người thôi, tôi biết y thuật, đồng thời cũng là người tu hành”.
Huấn luyện viên Phùng: “Cậu có điều kiện gì?”
Ngô Bình: “Không có điều kiện gì cả, vì chỉ cần mọi người thẳng thì tôi có thể kiếm được tiền”.
Huấn luyện viên Phùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi bằng lòng hợp tác với cậu”.
Ngô Bình: “Tính đến lúc này thì chỉ còn hai phút nữa là bên ngoài đã cược đến hiệp thứ tư, vì vậy tôi chỉ giúp mọi người điều chỉnh lại cơ thể trong thời gian giải lao trước hiệp thứ tư. Hai phút trước hiệp thứ tư, mọi người có thể kìm lại một chút, nhưng mười phút sau cùng thì cần phải dốc hết sức”.
Huấn luyện viên Phùng nghe xong thì hỏi: “Vậy sau trận đấu này, liệu có ảnh hưởng đến những trận đấu khác của chúng tôi không?”
Ngô Bình: “Chẳng những không ảnh hưởng mà còn nâng cao thể chất của mọi người”.
Huấn luyện viên Phùng nghe vậy thì rất hài lòng, nói: “Cậu Ngô, vậy thì vất vả cho cậu rồi”.
Ngô Bình: “Ngày mai thi đấu, tôi sẽ đến tìm mọi người. Phải rồi, nên nói với bên ngoài rằng tôi và Lữ Xuyên là bạn tốt, để tránh bị người khác nghi ngờ”.
Lữ Xuyên nói: “Được, nếu lần này chúng tôi có thể thăng thì Ngô Bình cậu sẽ là bạn của tất cả chúng tôi”.
Ngô Bình cụng đầu với cậu ta, nói: “Vậy được, mai gặp lại”.
Ngô Bình rời khỏi khách sạn, lên xe của Kiều Tuấn Tài.
“Cậu Kiều, trận đấu ở Giang Bắc lần này, tôi đặt đội Giang Bắc mười lăm tỷ”.
Kiều Tuấn Tài giật mình: “Trận đấu này rất khó đoán được thắng thua, cậu đặt nhiều vậy thì rủi ro rất cao”.