Ngô Bình cau mày: "Không ngờ lại là trường Thần Đô!"

Cậu có nghe tên tuổi của Thần Đô từ lâu, vì trong trường này có rất nhiều học sinh con cháu vương công quý tộc, người trong nhà đều là ông lớn tay nắm quyền hành to lớn.

Đội bóng rổ ở trường Thần Đô rất mạnh, là quán quân ba lần liên tiếp của cả nước. Thậm chí, còn bỏ xa đội xếp thứ hai rất xa.

Trước đây, thành tích của Thần Đô ở giải đấu rất bình thường, họ có thể có được thành tích như vậy là nhờ một người y như một vị thần và người đó là Lâm Tôn. Kỹ thuật của cậu ta cực kỳ xuất sắc tài tình, từng thi đấu với vận động viên bóng rổ giỏi nhất trong nước, cuối cùng thua. Nhưng kỳ lạ là Lâm Tôn cũng không thích bóng rổ lắm, có lần người này từng từ chối trở thành vận động viên chuyên nghiệp.

Hiện giờ, cậu ta đang là học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp và chuẩn bị đăng ký vào những trường chuyên nổi tiếng trong nước.

Kiều Tuấn Tài cảm khái: "Đúng vậy, Thần Đô quá mạnh. Nói thật, dù là để đội bóng chuyên nghiệp đứng đầu cả nước thi đấu với họ thì cũng chưa chắc có thể thắng!" 

Ngô Bình: "Xem ra, trận chung kết này chắc chản sẽ cực kỳ ngoạn mục và sẽ đưa tới sự chú ý của rất nhiều ngưò

Kiều Tuấn Tài: Ừ, nếu cậu có thể đánh bại hai đối thủ kế tiếp thì trận đấu với Thần Đô sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Tôi đoán, chỉ trận đó thôi sẽ có hơn trăm tỷ đổ vào, nhưng đa số sẽ mua Thần Đô thăng".

"Hai đối thủ sắp tới mạnh không?"

"Cũng được, hẳn là nằm trong top 20 hay top 10 gì đó".

Ngô Bình: "Làm thế nào để đặt cược?"

Kiều Tuấn Tài lấy điện thoại ra, mở một cái phần mềm lên, trên đó biểu thị trước mắt có năm trăm bảy mươi ngàn người đang online.

Ngô Bình: "Còn có app này à!"

Kiều Tuấn Tài: "Dùng nó có thể đặt cược. Có điều, cá nhân đặt cược sẽ có hạn mức nhất định, bình thường sẽ không được cược hơn năm triệu. Muốn cược nhiều phải tìm nhiều người vô cược. Chẳng hạn như muốn cược năm mươi tỷ, vậy phải tìm mười người, mỗi người cược năm triệu!" 

Ngô Bình: "Anh có thể tìm được bao nhiêu người?"

Kiều Tuấn Tài cười nói: "Từ ba năm trước tôi đã chơi cái này rồi. Nếu cần, tôi có thể tìm được tối đa hai trắm ngàn người".

Ngô Bình lật xem lịch thi đấu ngày mai, trong đó đáng chú ý nhất là Giang Bắc đấu với Hoa Đô. Giang Bắc là đội xếp thứ 9 cả nước vào mùa trước, mà Hoa Đô lại xếp thứ 4.

Trước mắt trên app biểu thị đã có một trắm chín mươi ngàn người cược Hoa Đô thắng, hơn một trăm năm mươi ngàn người cược Giang Bắc thắng!

Ngô Bình hỏi Kiều Tuấn Tài: "Tại sao trận đấu của hai đội lại được chú ý nhiều đến vậy?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Giang Bắc và Hoa Đô là kẻ thù truyền kiếp của nhau, năm nào cũng đấu vô cùng kịch liệt. Giải đấu lần trước, Hoa Đô có hai người bị thương nặng, còn Giang Bắc lại một chết một bị thương".

Ngô Bình ngẩn người: "Chơi bóng rổ thôi còn sẽ đánh chết người?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Đúng vậy. Thế nên, mọi người mới chú ý tới hai đội đó. Họ không phải đang chơi bóng mà là đang liều mạng thi đấu". 

Ngô Bình gật đầu hỏi: "Anh có thể giúp tôi liên lạc với Giang Bắc không?"

Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Đương nhiên là được. Thực ra, tôi từng qua lại với Giang Bắc, nhưng có rất nhiều ông lớn nhìn trúng họ, cỡ như tôi không thể nào nhúng tay vô được".

Ngô Bình: "Ồ, ông trùm một phương như anh cũng không nhúng tay vào được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play