Ngô Bình nhìn thấy con sư tử vàng ấy thì không hề sợ hãi, thậm chí lúc anh đi qua người nó còn giơ tay xoa đầu nó nữa.

Con sư từ khẽ gầm lên một tiếng, tuy không vui nhưng. không có ý phản kháng, vì Ngô Bình đã thầm nói với nó là: “Tiểu sư tử, ngươi ăn nhiều đan dược đến mức hỏng hết cả người rồi, khi nào rảnh ta sẽ điều trị cho ngươi”.

Anh đi vào trong thì nhìn thấy có ba cô gái vô cùng xinh đẹp đứng đó, họ đều nhìn anh với vẻ thích thú.

Ba cô gái này đều mặc đồ màu trảng, dung mạo đẹp tuyệt trần, Ngô Bình nhìn thấy một cái là không thể dời mắt.

Đối diện với anh nhìn của anh, hai trong ba cô gái ngại ngùng quay đi, chỉ có cô đứng giữa bình thản nói: “Công tử tên gì?”

Ngô Bình: “Tại hạ là Ngô Bình”.

Cô gái này trông rất phóng khoáng, khí chất toát lên vẻ cao quý như một nữ hoàng, cô ấy nói: “Công tử đã lấy được ba thẻ tím thì chứng tỏ thực lực và trí tuệ đều vô song”.

Ngô Bình nói: “Quá khen, tôi đến là vì nghe nói ở đây có một lò luyện đan thượng cổ và một ruộng thuốc. Vì tính tò mò nên muốn đến xem sao”.

Cô gái cười nói: “Công tử muốn xem chúng thì buộc phải được cả ba chúng tôi cho phép đã”.

Ngô Bình gẩy mũi nói: “Vậy các cô có đồng ý không?”

Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại: “Công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ư?”

Ngô Bình: “Ừm, tạm thời là vậy”.

Cô gái cười hỏi: “Tại sao lại là tạm thời? Lẽ nào sau này không phải nữa ư?”

Ngô Bình: “Sau này tôi sẽ là thầy luyện đan Thất hoặc Bát Tử Đỉnh".

Cô gái ngẩn ra, Bát Tử Đỉnh!

Cô gái ở bên trái có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, dáng người yểu điệu, đôi mắt trong như nước, cô ấy khẽ hỏi: “Công. tử là thây luyện đan Lục Tử Đỉnh thì chắc chắn đã luyện chế rất nhiều đan dược phi phàm đúng không?”

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy”.

Nói rồi, anh lấy một viên Cự Thần Đan ra. Trông thấy viên đan dược này, cả ba cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô gái đứng bên phải trông rất đoan trang hỏi: “Đây là Cự Thần Đan ư?”

Ngô Bình: “Cô nương thật tinh mắt, nó chính là Cự Thần Đan”.

Cô gái bên phải cảm thán: “Cách đây không lâu, có hai viên Cự Thần Đan bán đấu giá được 500 tỷ, lẽ nào chính là nó?”

Ngô Bình: “Đúng vậy”.

Ba cô gái nhìn nhau cười, cô đứng giữa nói: “Công tử muốn xem lò luyện thượng cổ thì cũng được, nhưng xem xong thì anh phải luyện chế vài lò đan dược giúp chị em chúng tôi, được không?”

Ngô Bình: “Được thôi, nhưng các cô phải tự chuẩn bị dược liệu”.

Cô gái: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình: “Chỉ cần có dược liệu thì tôi luyện đan lúc nào cũng được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play