Cô gái im lặng mấy giây thì có một luồng ánh sáng rọi xuống, bên trong xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng nhìn Ngô Bình.
Hai mắt Ngô Bình mở to, cảm khái: “Tiên tử thật đẹp, hơn hẳn mọi cô gái. Ta có thể thấy được một mặt thì có chết cũng đáng!”
Lúc này, anh đã nhận ra linh dược cấp mười sáu đã có được tình cảm của con người. Nói cách khác, cô gái xinh đẹp do linh dược hóa thành kia thật ra đã có được cảm xúc của con người. Chỉ cần đối phương có tình cảm thì dễ xử lý rồi!
Không ai lại ghét được người khen, đặc biệt là Ngô Bình còn nói thật, vẻ ngoài của cô ấy đúng là rất đẹp.
Cô gái là linh dược cấp mười sáu, thực lực mạnh mẽ, ở cả Linh Dược Giới của Cửu Dương Cảnh cũng có địa vị cực cao. Nhưng mà, những linh dược khác cùng lắm chỉ kính trọng chứ sẽ không khen và càng không ca ngợi cô ấy xinh đẹp.
Giờ phút này, trước lời khen của Ngô Bình, trong lòng cô gái xinh đẹp kia chợt dâng lên một niềm vui sướng lạ kỳ. Tuy sắc mặt của cô ấy vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước.
“Loài người các ngươi đều thích nói dối”, cô ấy nói.
Ngô Bình giơ tay phải lên nói: “Ta mà nói dối hay trong lòng cảm thấy tiên tử không đẹp thì lập tức sẽ mất hết tu vi, sét đánh đến chết, trọn đời không thể siêu sinh!”
Lời thề ác độc như vậy khiến cho cô gái tin tưởng vào lời nói của Ngô Bình bèn hỏi: “Vậy thì, tại sao ngươi lại đến nơi này?”
Ngô Bình: “Là ta sai, biết nơi này có linh dược mạnh mẽ bèn nghĩ đến đây chào hỏi xem có muốn đến cuốn sách thuốc Đại Thiên ở không. Ai ngờ lại làm phiền đến tiên tử, đúng là muôn lần đáng chết. Tiên tử, hãy ra tay đi. Sau khi ta chết, cuốn sách thuốc này sẽ giao lại cho cô, mong rằng có thể giúp ích cho tiên tử”.
Cô gái im lặng khoảng mấy phút mới mở miệng hỏi: “Trên người của ngươi có rất nhiều dược liệu, thậm chí là khí tức của đan dược. Lẽ nào, ngươi là thầy Luyện Đan?”
Ngô Bình gật đầu: “Ta có biết chút về luyện đan”.
Cô gái: “Biết luyện đan, vậy thì cũng hiểu biết pha chế dược liệu”.
Ngô Bình cười bảo: “Nếu không hiểu thì không thể luyện đan”.
Cô gái gật đầu: “Ta có chuyện cần ngươi giúp. Nếu ngươi có thể giúp được thì ta sẽ không giết”.
Ánh mắt Ngô Bình sáng lên bảo: “Tiên tử xin mời nói!”
Cô gái: “Năm trăm năm trước, ta gặp được một kiếp nạn, một con cáo đã cứu ta, nhưng nó cũng bị thương nặng. Mấy năm nay, tuy ta vẫn giúp nó nhưng vết thương của nó ngày càng trở nặng. 500 năm nay, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Ta luôn muốn pha chế một loại thuốc chữa khỏi vết thương cho nó, song lần nào cũng thất bại. Nếu ngươi hiểu mảng này thì có thể cung cấp dược liệu, phối chế trị thương cho nó không?”
Ngô Bình nghĩ bụng cái này chẳng phải dễ à, nhưng lại mặt lộ vẻ khó xử nói: “Tiên tử ơi, ta rất muốn giúp, nhưng lại chỉ biết chút y thuật, lỡ trị không hết chẳng phải sẽ hại nó sao?”
Cô gái khẽ thở dài nói: “Ngươi cứ cố hết sức đi, vết thương của nó đã ngày càng nặng, nếu không giải quyết e rằng sẽ ảnh hưởng đến nền móng tu luyện của nó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức cứu giúp”.
Anh nói xong, cơ thể lập tức tiến vào một không gian khác. Lúc này, Ngô Bình đang ở trong một vườn hoa. Tại đây, cô gái xinh đẹp kia đang ôm một con cáo xanh. Trông nó hết sức uể oải, ánh mắt đờ đẫn giống như một con mèo con dựa vào trong lòng chủ nhân.
Cô gái gật đầu với Ngô Bình nói: “Nơi này là thế giới Linh Đài của ta”.
Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, là con cáo này hả?”