Phía trước là một dãy núi kéo dài hơn ba trăm dặm, nằm trong địa bàn của Bàn Võ Môn. Khi đến chân núi, Ngô Bình lập tức ẩn thân, sau đó mở Đại Thiên Dược Điển ra bắt đầu tìm linh dược.  

 

Rất nhanh, sách thuốc đã hiện ra, chỗ cách anh hơn một trăm dặm có một điểm sáng màu tím, dường như bắt mắt hơn Không Duy Tiên Thụ mà anh tìm được trước đây. Lẽ nào linh dược này là linh dược cấp mười lăm mạnh hơn?  

 

Hồ Tông Linh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là Đại Thiên Dược Điển sao? Công tử đúng là may mắn, thế mà lại có được bảo vật quan trọng như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, Ngạo Thế Đan Tông có linh dược cấp mười lăm không?”  

 

Hồ Tông Linh nói: “Có, chắc chắn có, nhưng người ở cấp bậc như tôi không thể tiếp xúc được. Nhưng dù cho có thì cũng cực kỳ ít, có thể chỉ có hai ba cây thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ, vậy tôi càng không thể bỏ lỡ cây thuốc này được”.  



 

Chẳng mấy chốc anh xuất hiện ở vị trí của điểm sáng màu tím, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng anh vẫn còn chưa tìm được thì có một bàn tay vươn ra từ dưới đất rồi kéo anh vào sâu trong lòng đất.  

 

Anh càng lúc càng lún sâu vào trong lòng đất, áp lực xung quanh ngày một lớn, dần dần anh cũng không thở nổi, lập tức lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta không có ý xấu. A Trân, Không Duy Tiên Thụ, các vị vẫn không chịu nói chuyện à?”  

 

Lúc này Không Duy Tiên Thụ nói: “Tiền bối, không ngờ lại định cư ở đây”.  

 

Một giọng nói của phụ nữ vang lên, đối phương nói: “Hóa ra là ngươi, sao ngươi lại đi theo hắn đến đây?”  

 

Không Duy Tiên Thụ: “Trên người hắn có Đại Thiên Dược Điển bản gốc, ta rất thích môi trường trong này nên đã thỏa thuận với hắn”.  

 

Người phụ nữ: “Sao có thể tin được lời nói của con người chứ?”  

 

Ngô Bình nói: “Tiền bối, tôi và Không Duy Tiên Thụ là đôi bên cùng có lợi, chuyện này không cần sự tin tưởng, chỉ cần có thể có lợi với đối phương là được”.  

 

Người phụ nữ cười mỉa: “Cậu còn dám miệng lưỡi trơn tu ở trước mặt tôi à”.  

 

Một bàn tay lớn được ngưng tụ từ đất đánh mạnh vào ngực Ngô Bình, anh hừ một tiếng rồi nôn ra búng máu.  

 

Ngô Bình lau vết máu trên miệng nói: “Tiền bối, tôi chỉ đến gặp mặt tiền bối, nếu tiền bối không tin tưởng tôi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta tạm biệt ở đây, không cần gặp lại”.  

 

“Muốn đi à? Người đến gần tôi trong phạm vi mười dặm thì không thể sống sót rời khỏi đây”, giọng người phụ nữ trở nên lạnh lùng.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Đường đường là một linh dược cấp mười lăm như tiền bối mà còn sợ một con người có thực lực thấp như tôi sao? Chẳng lẽ tinh linh thảo mộc đều nhát gan vậy à?”  

 

Người phụ nữ cười nhạo: “Linh dược cấp mười lăm? Đó là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi. Này cậu, cậu không cần kích tướng thế, không có tác dụng đâu”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào tiền bối là linh dược cấp mười sáu?”  

 

Người phụ nữ: “Đến cấp bậc của tôi thì đã không phải là linh dược gì nữa rồi”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play