“Sư tôn, người gọi con đến, có phải là có chuyện gì không?”  

 

Tả Thiên Thu: “Ừ, vi sư tu luyện đã có đột phá, bây giờ chưởng môn cũng bế quan tu luyện. Trong khoảng thời gian này, Thái Chân Môn cần có một nhân vật mạnh mẽ tiếp quản, vi sư cảm thấy con khá là phù hợp”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử là một người mới, chỉ sợ không trấn áp được những người còn lại?”  

 

Tả Thiên Thu: “Không trấn áp được? Con chính là cao thủ nổi tiếng trên Tiên Lôi, ai trong bọn họ dám không phục? Về phần các trưởng lão, con không cần lo lắng, bọn họ đều nghe ta. Con chỉ cần trấn áp những đệ tử kia là được. Còn nữa, con vừa đi đã là non nửa năm, e rằng tu vi sụt giảm, ta gọi con về cũng là để con tăng tốc tu hành”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Tả Thiên Thu: “Con tiến vào vũ trụ chính khi ở Bí Cảnh sẽ rất khác với khi ở cảnh giới Thần Thông, cảm giác giống như một trời một vực vậy. Được rồi, con vừa trở về, nghỉ ngơi hai ngày đã”.  



 

Ngô Bình trở lại vườn thuốc, đã quen nhìn linh dược của vũ trụ chính, bây giờ nhìn dược liệu ở nơi này, cứ cảm thấy sai sai. Cộng thêm không quen với hoàn cảnh nơi này, ngay cả tu luyện cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể từ từ thích ứng.  

 

Liễu Tam Tương: “Tả Thiên Thu nói rất có lý, công tử vẫn nên tu luyện trước đã”.  

 

Ngô Bình: “Lão Liễu, ông nói là, bây giờ tu vi của tôi càng cao, về sau tiến vào vũ trụ chính sẽ càng thuận lợi?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đúng vậy, thật ra con đường tu luyện ở nơi này và tu luyện ở vũ trụ chính vô cùng giống nhau, quá trình tu hành cũng na ná như nhau. Nếu như công tử có thể tu hành ở chỗ này một lần, sau đó lại tu hành trong vũ trụ chính một lần, quá trình sẽ suôn sẻ hơn, tốc độ cũng nhanh hơn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói rất có lý, tôi phải tu luyện nhanh một chút, sau Bí Cảnh tầng ba, còn phải đến tầng thứ bảy của động Thái Chân xem thử”.  

 

Ngô Bình không làm gì cả, chỉ nằm nghỉ ngơi, đúng giờ Băng Ngọc đưa cơm tới.  

 

Ngày hôm sau, anh mới thật sự thích ứng với hoàn cảnh của Đại Ngũ Hành Giới.  

 

Vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài vườn thuốc, anh sai Hắc tướng ra xem tình hình, thoáng chốc Hắc tướng đã trở về, nói: “Chủ nhân, bên ngoài có hai tên đệ tử cãi nhau, nói muốn nhờ chủ nhân phân xử”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi không rảnh phân xử, bảo bọn họ đi đi”.  

 

Hắc tướng: “Chủ nhân, không phải lão chủ nhân nói, bây giờ cần ngài trấn áp Thái Chân Môn sao. Loại chuyện thế này, ngài vẫn nên quan tâm một chút”.  

 

Ngô Bình ngồi dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đi xem xem”.  

 

Lúc này có hơn mười đệ tử Thái Chân Môn đứng ngoài vườn thuốc, trong đó có hai người trợn mắt nhìn nhau, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, một người nói: “Sư huynh, người tới phân xử đi, vì một sư muội mà Hoàng sư huynh lại đánh lén tôi, khiến tôi bị thương nặng. Sau khi tôi bình phục mới tra ra là anh ta làm!”  

 

Một người khác tức giận nói: “Anh nói láo! Anh nói tôi đánh lén anh, có chứng cứ không?”  

 

“Chính là anh! Ngoài anh ra, người khác không có lý do làm như vậy!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play