Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, Ngô Bình thoáng nhìn ‘Mã sư đệ’ này, hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”  

 

Mã sư đệ kéo áo ra, trên ngực anh ta có một chưởng ấn màu đen pha chút xanh lam, mặc dù đã nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, lúc đó anh ta bị thương rất nặng.  

 

“Sư huynh nhìn xem, một chưởng này chính là Hoàng sư huynh đánh!”  

 

Hoàng sư huynh lạnh lùng cười: “Là người đều biết, đây là Độc Diễm Chưởng của Thái Chân Môn chúng ta, gần như mỗi một đệ tử đều biết, sao anh có thể kết luận là tôi đánh?”  

 

Mã sư đệ đang định nói gì, Ngô Bình đã xích lại gần quan sát chưởng ấn. Nhìn mấy giây, anh nói: “Chưởng lực này quả thật rất mạnh, mang theo hơi thở của riêng kẻ đánh lén. Mặc dù ai cũng có thể học Độc Diễm Chưởng này, nhưng một khi thi triển ra, sẽ để lại đặc điểm riêng biệt”.  

 

Anh đưa mắt nhìn về phía những người còn lại, hỏi: “Trong các anh ai biết Độc Diễm Chưởng?”  



 

Lập tức có bảy tám người đứng ra: “Sư huynh, tôi biết!”  

 

Ngô Bình gật đầu, chỉ một người trong đó nói: “Anh, tới đánh tôi một chưởng”.  

 

Đệ tử này ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Tiểu đệ không dám!”  

 

Ngô Bình trừng mắt: “Bảo anh đánh thì anh cứ đánh!”  

 

Người này chỉ có thể kiên trì đi tới, đánh một chưởng vào ngực Ngô Bình, nhưng không dùng nhiều lực, chỉ dùng hai phần sức lực.  

 

Ngô Bình không cảm thấy gì, nói: “Dốc sức đánh!”  

 

Lần này anh ta to gan hơn rồi, ngay lập tức dốc sức đánh ra một chưởng.  

 

Sau đó Ngô Bình cũng cởi áo ngoài ra, để mọi người nhìn thấy chưởng ấn, nói: “Các anh nhìn đi, chưởng ấn này khác với của Mã sư đệ, trong màu đen có những tia nhỏ, hơn nữa cỡ bàn tay cũng khác biệt”.  

 

Sau đó, anh lại gọi một người tới, vẫn đánh một chưởng lên ngực anh.  

 

Cuối cùng, anh nhìn về phía Hoàng sư huynh kia, cười nói: “Anh cũng đánh một chưởng”.  

 

Hoàng sư huynh hơi do dự, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nếu anh ta không đánh, trái lại sẽ bị người ta nghi ngờ, lập tức cắn răng đánh một chưởng lên người Ngô Bình.  

 

Ngô Bình chỉ vào ba chưởng ấn trên ngực mình, sau đó đứng ở bên cạnh Mã sư đệ nói: “Các anh nói xem, cái nào trong ba chưởng ấn này giống với cái trên người Mã sư đệ?”  

 

Mỗi người có cỡ bàn tay khác nhau, hình dáng khác nhau, vân tay khác nhau, phát lực cũng khác nhau, cho nên vừa so sánh, mọi người lập tức phát hiện, chưởng ấn của Hoàng sư huynh rất giống với chưởng ấn trên người Mã sư đệ!

Tất nhiên Hoàng sư huynh cũng đã nhìn ra, anh ta hơi hoang mang nói: “Sư huynh, tôi nghĩ cách phán đoán này không hợp lý”.  

 

Ngô Bình bước đến trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Bây giờ chưởng môn đang bế quan, nói là bảo tôi quan tâm, chăm sóc mọi người. Con người tôi khá lười nhác, không thích quản chuyện người khác. Nhưng trách nhiệm này ở trên vai tôi, tôi không thể bỏ mặc được. Giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội để thừa nhận, tôi sẽ không phạt nặng anh. Nếu anh cứ nhất quyết phủ nhận, tôi sẽ tìm cho ra bằng chứng, sau đó trừng phạt anh. Anh suy nghĩ cho kỹ đi”.  

 

Sắc mặt Hoàng sư huynh này liên tục thay đổi, mấy giây sau anh ta thở dài, cúi thấp đầu xuống nói: “Là do tôi đánh”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play