Ngô Bình cười nói: “Tâm thái của cô cũng tốt đó chứ”.
Anh nói với Tôn Tử Nghiên: “Sau này, tôi sẽ không chia phần trăm nguồn thu của livestream. Toàn bộ lợi nhuận, streamer và công ty sẽ chia đôi. Còn công ty, tôi nắm 40% cổ phần, cô nắm 60%. Tử Nghiên, cô cảm thấy vậy được không?”
Tôn Tử Nghiên ngẩn ngơ, vội vàng xua tay: “Anh Ngô, không thể làm thế được. Không có anh thì các cô ấy cũng chẳng thể nổi tiếng. Mà chia vậy thì anh chỉ có 25%, quá ít”.
Ngô Bình: “Lúc trước, tôi cần ít tiền, nhưng giờ đã không cần nữa. Mấy ngày tới, tôi sẽ ghi lại mấy bài hát và điều quan trọng lại giao lại cho cô. Tử Nghiên, cô là một cô gái rất thông minh. Sau này, chắc chắn sẽ vô cùng thành công. Chằng cần bao lâu là cô có thể trở thành bà lớn trong ngành âm nhạc, livestream và giới giải trí. Tôi nhìn trúng cô đó”.
Tôn Tử Nghiên cười nói: “Cảm ơn anh Ngô đã tin tưởng tôi, nhưng tôi cũng không thể không biết điều như vậy. Tôi biết anh Ngô không muốn Từ Tử Yên và Nhan Băng chịu thiệt. Vậy đi, Tử Yên và Nhan Băng sẽ chia 3:7, các cô lấy bảy. Còn những nghệ sĩ khác, công ty bảy họ ba. Về mặt cổ phần công ty, tôi ba, anh bảy”.
Điều đó cũng chẳng khác biệt là mấy với anh, nhưng Ngô Bình có thể thấy được sự chân thành của Tôn Tử Nghiên bèn cười nói: “Được rồi, bảy thì bảy. Chỉ là tôi cũng sẽ không hỏi nhiều đến chuyện trong công ty, mọi việc sẽ do cô quyết định. Nếu cô có cần gì thì chỉ cần tìm tôi là được”.
Sau đó anh lấy ra một tờ danh thiếp, nói: “Đây là phương thức liên lạc của Lư thiếu soái Lư Thần, nếu tôi không ở đây, cô có khó khăn gì cứ tìm anh ta nhờ vả. Nếu như anh ta biết đây là công ty của tôi, nhất định sẽ dốc sức giúp cô”.
Tôn Tử Nghiên duyên dáng kêu lên: “Thiếu soái!”
Ngô Bình gật đầu: “Con trai duy nhất của Lư đại soái, năng lực cũng không phải nhỏ. Có chỗ dựa này, sẽ không người nào dám ăn hiếp các cô”.
Tôn Tử Nghiên cười nói: “Tốt quá rồi, lần này tôi có niềm tin hơn rồi!”
Hoa Kiến Thành bên kia đã chuẩn bị rượu thịt, Ngô Bình gọi mấy người Tôn Tử Nghiên, Nhan Băng, Từ Tử Yên đến dùng cơm. Đồ ăn do đầu bếp của Đệ Nhất Cư nấu, tất nhiên có đủ cả sắc hương vị, mọi người ăn vô cùng thỏa thích.
Cơm nước xong xuôi, Ngô Bình trở lại nơi ở của mình, viết ra một trăm bài hát, còn cả một số ý tưởng thực hiện chương trình, chương trình ca sĩ, livestream bán hàng gì đó, đều viết hết ra.
Anh tin chắc rằng, có những cái này, chỉ cần Tôn Tử Nghiên không phải quá mức ngu dốt, nhất định sẽ trở thành ông trùm trong giới nghệ thuật.
Ngô Bình ở lại Đệ Nhất Cư hai ngày, viết ra một cuốn sách thật dày.
Ngày hôm nay, anh bỗng nhiên cảm thấy bùa ngọc trên người phát sáng. Bùa ngọc là sư tôn Tả Thiên Thu cho anh, nói là khi bùa ngọc phát sáng, anh phải quay trở về.
Anh khẽ nhíu mày, hình như tới vũ trụ chính cũng chưa được bao lâu, sao bây giờ sư tôn đã gọi mình về rồi?
Nhưng cho dù như thế nào, anh cũng không thể không về, thế là gọi Liễu Tam Tương, cùng nhau phát động bùa ngọc. Ánh sáng rực rỡ bao phủ hai người, sau đó bọn họ hóa thành tia sáng, biến mất khỏi nơi này.
Tiếp sau đó, hai người tiến vào một thông đạo thời không giống như lúc đến. Không biết qua bao lâu, hai người xuất hiện bên ngoài một cánh cửa sáng, Tả Thiên Thu đang đứng ở cách đó không xa.
Dường như Tả Thiên Thu đã đột phá, Ngô Bình vội vàng nói: “Sư tôn, đệ tử mới đi chưa được mấy ngày, sao đã gọi con trở về rồi?”
Tả Thiên Thu: “Chưa được mấy ngày? Đó là thời gian của vũ trụ chính. Con biết cách nói ‘một ngày trên trời bằng một năm dưới đất’ không?”
Ngô Bình giật nảy mình: “Ý người là, Đại Ngũ Hành Giới đã trôi qua mấy năm rồi?”