Hoa Kiến Thành vui vẻ đồng ý ngay: “Được phục vụ tiên sinh là vinh hạnh của tôi’.
Ngô Bình cất chiếc va li đi rồi cùng Hoa Kiến Thành lên xe đến địa điểm diễn ra đại hội giao dịch. Đại hội tiến hành ở một công viên tự nhiên, để chuẩn bị cho hoạt động này, công viên đã đóng cửa hai ngày, từ hôm qua bắt đầu không cho khách vào.
Đến nơi rồi, Ngô Bình nhìn thấy có một nhóm người đang xếp hàng mua vé. Thì ra, tham gia đại hội cần mua vé, hơn nữa giá còn rất đắt.
Vé được chia làm ba loại, trong đó vé loại một có thể vào tất cả các khu, vé loại hai thì không được vào khu mua bán của giới tu hành, còn vé loại ba chỉ được vào khu ở ngoài cùng. Đương nhiên vé loại một là đắt nhất với gái là năm triệu một vé, người bình thường không thể mua được, đến người có tiền khéo còn không mua nổi. Vé loại hai là một triệu, phần lớn mọi người đều mua vé này, còn vé loại ba là ba trăm nghìn, đây là loại vé được mua nhiều nhất.
Hoa Kiến Thành mua ngay hai vé loại một.
Mua vé này xong thì không cần xếp hàng mà được đi vào trong luôn, họ đi xuyên qua một cánh cảnh lớn thì có một cậu thiếu niên mặc đồng phục ra tiếp đón.
Cậu thiếu niên: “Chào hai vị, tôi sẽ là hướng dẫn của hai vị ạ”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cậu tên là gì?”
Cậu thiếu niên: “Thưa anh, tôi là Cổ Hổ”.
Ngô Bình: “Cổ Hổ, đại hội này có lớn không, mất bao lâu mới đi hết một vòng?”
Cổ Hổ: “Lớn lắm ạ, nếu đi hết một vòng và cả mua đồ nữa thì ít cũng phải bảy, tám tiếng”.
Ngô Bình: “Cậu có biết mỗi nơi bán gì không?”
Cổ Hổ cười đáp: “Có ạ, tôi đã tự đi hai lượt rồi nên còn có bản đồ nữa”.
Ngô Bình: “Dẫn chúng tôi đến nơi bán dược liệu trước”.
Ngô Bình không thể đi hết các chỗ được, anh quyết định sẽ đi xem dược liệu ở lò luyện đan trước.
Cổ Hổ: “Vâng, khu dược liệu ở phía này, để tôi dẫn hai vị qua”.
Có Cổ Hổ dẫn đường nên chỉ hơn chục phút sau, Ngô Bình đã đến một khe suối nhỏ, hai bên suối là bãi cát trồng rất nhiều dược liệu.
Phải biết rằng đến vé loại ba còn có giá ba trăm nghìn nên đương nhiên dược liệu ở đây cũng khác hẳn với các hiệu thuốc ở bên ngoài.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có khá nhiều nhâm sâm, linh chi, anh đi tới gian hàng đầu tiên thì thấy có mấy củ nhân sâm.
Anh vừa nhìn đã biết ngoài lâu đời ra thì chúng không có giá trị gì cả.
Anh đi tiếp, chỉ cần liếc nhìn là biết dược liệu nào có giá trị với mình hay không. Cứ thế, anh đã mấy mấy chục mét rồi nhìn thấy một chùm quả màu đỏ, quả nào cũng to như hạt lạc, mọc san sát vào nhau.
Người bán chùm quả này là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, ông ta cầm một viên ngọc thượng hạng trong tay, ngoài ra còn đeo một chiếc nhẫn bảo thạch, vừa nhìn đã biết là giàu có.
Ngô Bình hỏi: “Đây là quả gì? Có ăn được không?”