Người đàn ông xua tay ngay: “Không được, nếu ai cũng ăn thử như cậu thì hết của tôi à, vả lại nhỡ nó có độc thì tôi không chịu trách nhiệm được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng, nhưng ông không cho tôi thử thì tôi không trả giá cao được”.  

 

Người đàn ông: “Không cần trả cao, cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi bán hai triệu thôi, cậu mua thì trả tiền, không thì mời đi cho”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi mua rồi thử sau vậy”.  

 

Anh trả tiền cho ông ấy, sau đó giơ chùm quả lên ngửi, bước đầu anh thấy nó không có độc nên đã ăn thử một quả.  

 

Quả xuống bụng xong thì biến thành một nguồn năng lượng như ngọn lửa rồi vận chuyển trong kinh mach của anh.  

 

Nếu không nhờ có tu vi cao cùng thể chất mạnh thì anh đã nhảy cẫng lên rồi.  



 

Người đàn ông thấy Ngô Bình không có gì thay đổi thì vội nói: “Cậu đã mua rồi thì không được đổi trả đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Quả này khó ăn quá, chắc tôi bị mua đắt rồi”.  

 

Người đàn ông lập tức thu dọn rồi chuồn ngay vì sợ Ngô Bình hối hận.  

 

Ông ấy đi rồi, Ngô Bình cất chùm quả trong một cái túi, thật ra anh đã cất nó trong túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành chỉ đi theo anh chứ không nói gì.  

 

Họ đi thêm một trăm mét nữa thì Ngô Bình dừng lại. Lần này, anh nhìn thấy một cây nhân sâm to như cánh tay trẻ con đang toả hương thơm kỳ lạ.  

 

Người bán là một người đàn ông trung niên mặc đồ rất sang trọng, ông ấy ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa đọc sách.  

 

Ngô Bình cầm củ nhân sâm lên xem thì đoán nó là linh dược cấp hai, không biết người bán có biết điều này không.  

 

Anh hỏi: “Nhân sâm này bán thế nào? Được bao năm rồi ông chủ?”  

 

Người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, nói: “30 triệu, không mặc cả, còn năm thì tự xem”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua”.  

 

Hoa Kiến Thành trả tiền ngay, còn Ngô Bình cất củ nhân sâm đi.  

 

Mua xong, Hoa Kiến Thành nói: “Tiên sinh, lát tôi nên mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Củ nhân sâm này hơi bị được, tôi mua cho ông đấy’.  

 

Hoa Kiến Thành sáng mắt lên: “Thật ư? Có giúp người dùng trường thọ được không?”  

 

Ngô Bình: “Được, khi nào về tôi sẽ luyện chế thành thuốc cho ông, uống xong thì ông có thể sôang đến 200 tuổi”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ nói: “Cảm ơn tiên sinh”.

Mua cây dị sâm đó xong, Ngô Bình đi hết con suối cũng không phát hiện ra loại dược liệu nào hay ho nữa. Anh hỏi Cổ Hổ: “Mình đang ở vòng ngoài, thế vào trong còn dược liệu không?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play