Ngô Bình: “Lão già kia, một tu sĩ Luyện Khí như ông mà dám hống hách với tôi à, giờ thấy hối hận chưa, vừa mất mạng vừa mất cả đồ vào tay tôi”.
Ông Lâm tức tối lườm anh: “Rốt cuộc cậu à ai? Tại sao lại ra tay nhanh vậy? Đến tôi cũng không kịp phản ứng”.
Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Bí cảnh, ông không nhìn được tu vi cũng là chuyện bình thường”.
Ông Lâm tỏ vẻ tuyệt vọng: “Bí cảnh, không thể nào!”
Ngô Bình nhìn cái túi thứ nguyên rồi điểm vào mi tâm của ông Lâm: “Ngủ đi”.
Một luồng năng lượng đã phá hỏng đại não của ông Lâm, lão ta đã biến thành một thi thể.
Ông Lâm vừa chết, Hoa Kiến Thành đã đi vào, nhìn thấy lão ta nằm dưới đất, ông ta hoảng loạn hỏi: “Cậu Ngô, ông ấy bị sao thế?”
Ngô Bình thở dài nói: “Ban nãy, ông ấy đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma rồi chết rồi”.
Hoa Kiến Thành nhìn Ngô Bình, đương nhiên ông ta không tin nhưng vẫn nói: “Ông Lâm thật xấu số”, sau đó gọi người vào xử lý thi thể.
Ông Lâm được khiêng đi rồi thì Hoa Kiến Thành càng lễ phép với Ngô Bình hơn, vì anh có thể giết được cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám thì ông ta không thể đắc tội được.
“Cậu Ngô, chúng ta chuẩn bị đi thôi. À, tôi đã chuẩn bị vài món đồ mang đến đó bán, cậu xem thử”.
Ông ta vẫy tay thì có người mang hai cái hòm vào. Ông ta mở cái đầu tiên ra thì có một khôi tinh thạch màu lam ở bên trong.
Thấy thế, Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để nhìn thì thấy bên trong khối tinh thạch có một hạt giống đang phát sáng, anh ấn vào thì thấy khối tinh thạch mềm như cao su.
Tuy anh không biết nó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm thì vẫn có thể đoán nó là một loại đất linh, còn hạt giống bên trong chắc hẳn cũng không đơn giản.
Anh hỏi: “Sao ông có thứ này?”
Hoa Kiến Thành: “Năm năm trước, tu sửa nhà thì đã thấy một cái hòm trong lúc đào móng, mặt hòm còn có phù văn”.
Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem ảnh chụp.
Ngô Bình xem xong thì biết đó là tiên văn, anh cảm thấy thứ này không chỉ có một nên hỏi: “Xung quanh cái hòm đấy có thứ gì khác không?”
Hoa Kiến Thành lắc đầu: “Không, tôi cho người đào sâu thêm hơn chục mét nữa nhưng cũng không thấy gì nữa rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà ông xa đây không?”
Hoa Kiến Thành: “Không, lái xe hơn một tiếng là đến”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khi nào buổi giao dịch kết thúc, ông hãy dẫn tôi về nhà ông xem”.
Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.
Ngô Bình hỏi: “Ông định bán thứ này với giá bao nhiêu?”
Hoa Kiến Thành cười nói: “Tôi không biết, đang định chốt với giá một đến hai trăm triệu, tiên sinh thấy giá này có cao không?”
Ngô Bình: “Không, nhưng nếu ông muốn bán thì tôi sẽ mua với giá hai trăm triệu”.
Hoa Kiến Thành cười nói: “Được ạ”.