Ngô Bình thắc mắc: “Bây giờ tôi không chết, tiêu cục Tứ Phương tính làm thế nào?”
Lặng im vài giây, cậu trai đáp: “Có lẽ họ sẽ không để anh sống sót”.
Đúng lúc này, hai bóng người từ trên trời bay xuống. Họ đều mặc đồ đen, chính là hai người đã đuổi theo Ngô Bình suốt chặng đường.
Nhìn thấy những mảnh thi thể dưới đất, cả hai đều nheo mắt lại. Một trong hai cất lời: “Cậu đi nhanh thật đấy. Chúng tôi đi không ngơi nghỉ mà vẫn không theo kịp cậu”.
Ngô Bình nhìn họ: “Hai người chính là ‘người âm thầm bảo vệ tôi’ nhỉ? Mệnh lệnh mà hai người nhận được là gì, mật báo cho đám người này để bọn họ giết tôi, đúng chứ?”
Cả hai cảm thán: “Thực lực của cậu nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, còn giết được cả cao thủ bí cảnh”.
Ngô Bình nói: “Bây giờ đến lượt hai người rồi”.
Hai người họ cùng lúc chạy trốn, một người chạy về phía bên trái, một người bên phải, không hề có ý định đấu với Ngô Bình. Ngay cả cao thủ bí cảnh còn mất mạng, bọn họ chắc chắn không đánh lại.
Cả hai vừa nhảy ra khỏi tường nhà đã bị hai bàn tay màu xanh lam vỗ vào lưng. Họ nôn ra máu rồi đồng loạt ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Lần này Ngô Bình thi triển một loại bí ngôn khác, có thể phát hiện một loại chưởng ấn màu xanh lam, giết chết kẻ địch trong chớp mắt.
Giết xong hai người này, Ngô Bình hỏi: “Đi xong chuyến hàng này, tiêu cục sẽ kiếm được bao nhiêu?”
Cậu trai đáp: “Một triệu năm trăm nghìn lượng vàng”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng rỡ: “Một triệu năm trăm nghìn lượng ư? Món đồ được vận chuyển có giá trị cao khủng khiếp nhỉ!”
Đúng lúc này, bùa ngọc trong tay Ngô Bình sáng lên. Anh ném bùa ngọc cho cậu trai: “Bảo người đó đến đây. Nếu cậu dám giở trò, tôi sẽ giết cậu ngay tức khắc!”
Cậu trai không dám trái lời, nói với bùa ngọc: “Tôi là Thiết Ngư, đang chờ ở số bảy ngõ Ngư Nhân”.
Đối phương đáp: “Rõ”.
Khoảng một khắc sau, có người gõ cửa, ba tiếng dài một tiếng ngắn.
Nghe tiếng gõ, cậu trai vội vã gật đầu, ý chỉ người áp tiêu thật sự đã đến.
Ngô Bình mở cửa ra, thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa. Người đó vừa thấy Ngô Bình liền sững ra, sau đó bị anh đấm ngất xỉu. Anh đã tìm được một chiếc hộp ngọc trong người đối phương.
Trên hộp ngọc có niêm phong, anh bèn xé ra. Sau khi mở hộp, anh thấy bên trong có một lọ ngọc.
Anh giật mình, biết ngay đây là thứ gì: “Hoá ra là một viên đan dược!”
Dứt lời, anh mở nắp lọ ra, một mùi thơm nhẹ kỳ lạ toả ra. Ngô Bình ngửi xong, cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu.
Cậu trai thì nhìn chằm chằmvào dòng chữ trên lọ ngọc, kinh ngạc hô lên: “Đây là đan dược của vũ trụ chính!”
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đan dược của vũ trụ chính ư? Hay đấy”.