Ngô Bình cất đan dược vào, nói với cậu trai: “Quay về nói với người của tiêu cục Tứ Phương rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm họ để nghe một lời giải thích!”, dứt lời bèn nghênh ngang rời đi.  

 

Tiêu cục này vốn chỉ là nơi dừng chân tạm thời của anh. Bây giờ anh đã có tiền, cũng hiểu biết nhiều về thế giới này, đã đến lúc anh làm chuyện mà anh muốn làm rồi.  

 

Anh nhanh chóng rời huyện Uy Linh rồi đi đến thành Hắc Long. Ở thành Hắc Long, tiêu cục Tứ Phương không có thế lực gì, anh có thể yên tâm sống ở đây một thời gian và chuyên tâm tu luyện.  

 

Chẳng bao lâu sau, anh đã đến thành Hắc Long. Thành Hắc Long sầm uất hơn cả thành phố trước đó. Anh tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.  

 

Sau khi đến nơi, anh xử lý viên đan dược trong tay trước. Hiện nay thứ anh cần không phải là đan dược mà là tài nguyên khác. Có điều anh chỉ vừa lấy được đan dược, bây giờ bán đi sẽ gặp nguy hiểm, đành chờ thêm một thời gian nữa.  

 



Trong lúc Ngô Bình thưởng thức món ngon ở nhà trọ, tiêu cục Tứ Phương đang hỗn loạn vô cùng. Món hàng có giá trị liên thành đã mất, bọn họ không biết phải ăn nói với chủ như thế nào!  

 

Tổng tiêu đầu Trương Bách Lý giận dữ nhìn con trai Trương Tân Giáp của mình, mắng mỏ: “Đồ ngu dốt! Muốn dùng mạng của người khác để đổi lấy chuyến hàng này, kết quả là bị người ta cướp mất món hàng, con nói xem, bây giờ phải làm sao đây!”  

 

Trương Tân Giáp tái xanh mặt mũi: “Bố yên tâm, con sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đó và lấy hàng về!”  

 

Trương Bách Lý thở dài thườn thượt: “Tìm bằng cách nào? Kẻ đó có thể giết cao thủ bí cảnh, có thể đi cả nghìn cả vạn dặm trong một đêm. Thế giới rộng lớn đến vậy, nơi nào cũng có tai mắt của con à?”  

 

Trương Tân Giáp quỳ “cộp” xuống đất: “Bố, do kế hoạch của con không chu toàn, xin bố trách phạt!”  

 

Trương Bách Lý thở dài: “Món hàng đã mất trị giá tám trăm nghìn tiền linh. Chỉ vì sơ suất của con mà tiêu cục của chúng ta làm không công suốt tám năm!”  

 

Một đồng tiền linh tương đương khoảng một trăm hai mươi lượng vàng, một trăm năm mươi nghìn tiền linh tương đương với chín mươi sáu triệu lượng vàng!  

 

Trương Tân Giáp đứng bật dậy, trầm giọng nói: “Bố hãy cho con ba ngày, con nhất định sẽ tìm ra anh ta!”  

 

Bây giờ Trương Bách Lý cũng không có cách nào tốt hơn, đành khẽ gật đầu: “Mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Kẻ này không dễ chọc vào!”  

 

Trương Tân Giáp nói: “Bố yên tâm ạ. Con sẽ mang theo báu vật gia truyền kia, chỉ cần gặp được sẽ giết kẻ đó ngay tại chỗ!”

Ở thành Hắc Long, Ngô Bình vừa tu luyện vừa dạo xung quanh, cảm thấy môi trường ở đây khá tốt, có hiệu thuốc chuyên bán dược liệu. Anh định thuê nhà ở đây, dù sao thì quán trọ đông người nên cũng không tiện tu hành.  

 

Vậy nên vào ngày thứ hai đến thành Hắc Long, Ngô Bình đã thuê một căn nhà khá hẻo lánh thông qua bên trung gian. Căn nhà này rất bình thường, có sân trước, bốn dãy phòng, hai bên trái, phải là bếp và phòng vệ sinh.  

 

Tuy nhà rất bình thường nhưng mỗi tháng phải trả mười lượng vàng, tính theo năm thì một trăm lượng. Ngô Bình không biết mình sẽ ở bao lâu nên chỉ trả tiền nhà trong ba tháng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play