“Phụt!”
Máu tươi bắn ra tung toé, cơ thể của sáu người vừa đến gần liền bị xé thành nhiều mảnh, rơi đầy xuống đất. Những người chưa xông lên đều khiếp sợ, có người còn nôn mửa.
Ngô Bình đanh mặt, xoay người bóp cổ cậu trai kia, lãnh đạm nói: “Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ?”
Cậu trai tái mặt, hai cao thủ bí cảnh lại bị giết dễ dàng như thế ư?
Nỗi khiếp đảm khiến cậu trai run bần bật, giọng cũng run rẩy: “Tôi nói mà. Đừng giết tôi!”
Lúc này Ngô Bình mới nhìn sang những người còn lại, há miệng rống lên, thi triển một loại bí chú cấp cao. Ngay lập tức, đám người này choáng váng đầu óc vì chấn động, lần lượt ngã xuống đất.
Lúc này, anh mới hỏi: “Cậu là người của tiêu cục?”
Cậu trai gật đầu: “Là cậu chủ cử tôi đi tiếp viện cho anh. Đáng lẽ anh phải bị người của tiêu cục Uy Hổ thuộc quận Hắc Long cướp rồi giết, nào ngờ anh lại đến sớm như vậy. Kế hoạch có biến động, cậu chủ bảo tôi sai người trừ khử anh”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi áp tiêu giúp tiêu cục, mà tiêu cục lại muốn giết tôi?”
Cậu trai đáp: “Chuyến hàng này vô cùng quan trọng. Anh được cử đi làm mồi nhử thôi. Bây giờ màn kịch đã thất bại, món hàng thật sự sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình hỏi: “Kịch gì cơ?”
Cậu trai giải thích: “Nếu anh bị cướp giết trên đường đi, tiêu cục sẽ tuyên bố hàng đã bị người khác cướp mất, sau đó mới bắt đầu hộ tống ám tiêu thật sự”.
Ngô Bình hỏi: “Của tôi không phải là ám tiêu thật sự sao?”
Cậu trai lắc đầu: “Không phải. Ám tiêu thật sự vẫn đang trên đường đi, chuyến hàng vừa rồi của anh chỉ nhằm mục đích thu hút sự chú ý của những kẻ có âm mưu”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ giao món hàng giả cho người chủ, chẳng phải cũng có thể gây nhiễu cho người khác sao?”
Cậu trai nói: “Không đơn giản như vậy. Chủ món hàng chưa chắc có thể bảo mật, vậy nên anh phải bị trừ khử”.
Ngô Bình cười khẩy: “Không ngờ vì một chuyến hàng mà cậu chủ lại muốn giết tôi!”
Cậu trai đáp: “Chuyến hàng này rất quan trọng. Chủ hàng đã hứa rằng sau khi thành công, tiêu cục Tứ Phương sẽ có thể nhận những chuyến áp tiêu ở quận Hắc Long. Để đạt được mục đích, tổng tiêu cục sẵn sàng hy sinh một nhóm người!”
Ngô Bình bình thản nói: “Ra là thế. Vậy cậu có biết món hàng thật sự đang ở đâu không?”
Cậu trai trả lời: “Đối phương đang ở gần huyện Uy Linh, sẽ chủ động liên hệ với tôi”.
Ngô Bình thản nhiên hỏi: “Đôi phương sẽ liên lạc với cậu bằng gì?”
Cậu trai lấy bùa ngọc ra: “Bằng bùa ngọc này”.
Ngô Bình cất bùa ngọc vào, đoạn hỏi tiếp: “Hai cao thủ bí cảnh này đều là người của tiêu cục?”
“Không phải, họ được chúng tôi bỏ tiền mời đến, là cao thủ sẽ cướp và giết anh dọc đường”, cậu trai đáp.