Cao Thắng: “Khó lắm, sau khi đăng ký thân phận mới, hầu hết họ cũng chỉ được làm tạp dịch hoặc người làm thôi, chỉ có những nhân tài ưu tú thì mới có cơ hội phát triển, nhưng tỉ lệ rất thấp”.
Ngô Bình: “Xem ra con đường này khó đi rồi”.
Cao Thắng không bảo Ngô Bình xếp hàng mà chạy lên nói với ai đó một tiếng, sau đó dẫn Ngô Bình lên trên cùng luôn để đăng ký.
Lúc đăng ký thì phải ghi lại ảnh cùng dấu văn tay và tên họ, Ngô Bình đã ghi tên mình là Ngô Bình.
Đăng ký xong, anh lấy thẻ thân phận ra. Thẻ này sẽ tự động thay đổi cấp bậc khi anh có sự tiến bộ.
Rời khỏi nơi đăng ký, Ngô Bình hỏi: “Khi nào mình đến tiêu cục?”
Cao Thắng: “Bình tĩnh, giờ đi kiếm cái gì ăn đã, tôi mời”.
Ngô Bình mới đến đây nên gật đầu luôn. Cao Thắng đã đến một quán rượu tầm trung, sau đó gọi mười món ăn cùng hai vò rượu rồi ngồi nhâm nhi với Ngô Bình.
Ngô Bình ngửi thấy hương rượu thơm thì đổ đầy một bát rồi uống cạn.
Đồ ăn vơi đi trông thấy, một mình Ngô Bình đã đánh chén gần hết từ rượu cho đến thức ăn.
Cao Thắng đã ngà say, nhưng vẫn tươi cười nói: “Ngô Bình, giờ tôi không còn nghi ngờ gì cậu nữa, cậu biết tại sao không? Người đến từ hạ giới dù có giỏi đến mấy thì cũng không thể ăn nhiều như cậu, vì dạ dày của họ không thể chịu được thức ăn ở đây. Rượu thì càng không uống được. Tôi từng gặp một thiên tài, ăn thì không sao, nhưng chỉ uống một chút rượu thôi là chết lăn quay luôn. Vì chuyện này mà tôi đã bị cấp trên phạt đấy”.
Ngô Bình: “Tại sao không thể uống rượu?”
Cao Thắng: “Người ở đây uống còn say nữa là người ở hạ giới, rượu này chẳng khác gì thuốc độc với họ, vì thế ai uống vào cũng chết ngay”.
“Thế anh không sợ tôi chết à?”
Cao Thắng lắc đầu: “Cậu thì khác, cậu ngửi thấy mùi rượu một cái thì đã ngất ngây, chứng tỏ cơ thể của cậu không thấy nó là chất độc. Chứ không giống tên kia, vừa ngửi thấy một cái đã nhăn nhó, thế mà vẫn cắm đầu uống”.
Ngô Bình uống thêm một bát rượu rồi nói: “Thêm hai vò nữa”.
Ăn no uống say xong, Cao Thắng vừa xỉa răng vừa hỏi: “Ngô Bình, lát chúng ta sẽ đến tiêu cục Tứ Phương. Ở đó chỉ chú trọng thực lực thôi, miễn cậu có thể đánh bại người ở đó thì sẽ trở thành tiêu sư”.
Anh ta nói tiếp: “Tiêu sư ở tiêu cục Tứ Phương chia làm ba loại, cấp thấp nhất là tiêu sư chạy vặt, thường sẽ phụ trách việc đánh xe, chỉ cần ở tầng thứ sáu cảnh giới Luyện Khí trở nên là được. Tiếp đó là tiêu sư hộ vệ, yêu cầu dành cho cấp này sẽ cao hơn, phải từ tầng thứ tám Luyện Khí trở nên mới được. hơn nữa còn phải biết đánh đấm. Trên nữa là đại tiêu sư, họ là nòng cốt của tiêu cục, số lượng không quá nhiều. Ví dụ như tiêu cục Tứ Phương ở đây, họ chỉ có 12 đại tiêu sư thôi. Tiếp đó là đến tiêu đầu, người này sẽ phụ trách đi vận chuyển hàng hoá nên có yêu cầu cao nhất”.
Sau khi Cao Thắng nói rõ cho Ngô Bình biết về tiêu cục này thì bọn họ cũng vừa hay đến nơi.
Tiêu cục Tứ Phương nằm ở phía Nam thành, nơi này có diện tích rất lớn, hiện đang có khá nhiều xe hàng đứng bên ngoài cổng.