Cao Thắng cười nói: “Họ đang lọc những người đến đăng ký trước để tránh lãng phí thời gian ấy mà. Trong tiêu cục này có một cao thủ, chỉ cần trụ vững được mười hơi thở khi giao đấu với người đó thì sẽ được ứng tuyển chính thức”.
Hai người đi hoà vào đám đông thì thấy có một vòng tròn với đường kính mười bước. Có một tiêu sư trẻ tuổi đang đứng đối diện với một người thiếu niên trong vòng tròn, người thiếu niên vô cùng cẩn thận, đi hai vòng quanh tiêu sư xong mới dám tấn công.
Song không may là cậu ta vừa ra tay thì đã bị tiêu sư trẻ tuổi kia đánh bay khỏi vòng tròn, răng rụng mất mấy cái.
Trông thấy cảnh tượng này, Ngô Bình chỉ biết lắc đầu, cậu thiếu niên kia không hiểu gì về quyền pháp cả nên để lộ cả trăm chỗ sơ hở, vì thế thua là điều đương nhiên.
Cậu thiếu niên bị đánh bay, những người khác thoáng do dự vì lo cũng gặp tình cảnh tương tự hoặc là thảm hơn.
Để giảm khối lượng công việc, các tiêu sư ở đây thường đánh những người dự tuyển bị thương, nhằm doạ những người khác.
Thấy không có ai bước lên nữa, Ngô Bình tiến lên rồi nói: “Tôi muốn thử”.
Tiêu sư trẻ tuổi quan sát Ngô Bình rồi nói: “Nếu có nhỡ làm cậu bị thương thì chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu”.
Ngô Bình: “Nếu tôi bị thương thì là do tôi kém cỏi, tôi không trách ai hết”.
Tiêu sư kia gật đầu: “Ra tay đi”.
Ngô Bình bước vào vòng tròn, sau đó lập tức tung một quyền về phía tiêu sư kia.
Tiêu sư giơ tay lên đỡ, sau đó tung một quyền lại phản công. Anh ta ra tay rất nhanh, nhưng vừa tiếp chiêu của Ngô Bình đã thấy có gì đó sai sai. Vì Ngô Bình quá mạnh, cánh ta của anh ta đã đau nhói nên buộc phải lùi bước. Anh ta vừa lùi lại thì Ngô Bình đã nhân đó rồi tung một chưởng vào ngực anh ta.
Hự!
Tiêu sư kêu lên một tiếng rồi bị đánh bay ra khỏi vòng tròn.
Ngô Bình còn chưa dùng hết sức, không thì chắc tiêu sư kia đã bị thương nặng rồi.
Anh ta kinh ngạc đứng dậy thì thấy mình chưa bị thương nên chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.
Ngô Bình: “Tôi vào tiếp được chưa?”
Tiêu sư gật đầu, sau đó gọi với vào trong: “Có một người qua vòng rồi, dẫn cậu ấy vào trong đi”.
Một tiêu sư cao lớn đi ra rồi cười nói với tiêu sư kia: “Không ngờ anh cũng bị người mới đánh bay ra khỏi vòng tròn đấy, ha ha”.
Tiêu sư kia cười mỉa: “Đừng cười tôi, nếu đổi là anh thì khéo còn thua nhanh hơn ấy”.
Tiêu sư cao lớn bĩu môi: “Chưa chắc đâu”.
Người này dẫn Ngô Bình vào trong đại viện của tiêu cục, sau đó đến một biệt viện ở giữa. Nơi này có một đàn thi đấu, có khá nhiều tiêu sư đang luyện quyền và binh khí ở đó.
Ngô Bình vừa bước vào đã thu hút nhiều ánh nhìn.