Nhìn thấy các thi thể ấy, Ngô Bình hỏi Cao Thắng: “Họ phạm tội gì thế?”  

 

Cao Thắng: “Đều là dân thường đắc tội với quan phủ, chắc vị giết vì chuyện nhỏ nhặt gì đó”.  

 

Ngô Bình: “Ví dụ?”  

 

Cao Thắng: “Ví dụ có người nhìn người nhà là nữ của quan phủ thì cũng bi giết. Tiếp là không chú ý quan phủ đi qua nên không chào thì cũng bị chém đầu”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Quan lại ở đây thích giết chóc vậy à?”  

 



Cao Thắng: “Dân chúng ở đây toàn không có tu vi hoặc tu vi thấp nên giết thì giết thôi, có khác gì con dê đâu”.  

 

Hai người đi qua cổng thành thì nhìn thấy không ít người cưỡi ngựa đi qua, theo sau họ là rất nhiều tuỳ tùng.  

 

Cao Thắng giải thích: “Ở hoàng triều Đại Tề, tu vi càng mạnh thì địa vị càng cao. Ví dụ như ai ở tầng thứ bảy Luyện Khí thì sẽ là sĩ tộc cấp ba, mỗi tháng đều được quốc gia chia tài nguyên cho. Sĩ tộc giết dân thường sẽ không phải đền mạng, cũng không phải nộp thuế, còn có cơ hội vào hoàng gia để được đào tạo sâu hơn. Thường thì các sĩ tộc sẽ luôn có rất nhiều tuỳ tùng đi cùng”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Xem ra tu sĩ ở đây có địa vị cao thật”.  

 

Cao Thắng: “Điều này cũng dễ hiểu thôi mà, người tu hành mà nhất là người tu hành có tu vi cao thì rất quan trọng với hoàng triều. Quanh đây toàn kẻ địch mạnh, nếu không có tu sĩ mạnh mẽ bảo vệ thì có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Chuyện như vậy thì ngày nào cũng xảy ra ở đại lục Ngũ Hành”.  

 

“Tu sĩ nhất định phải trung thành với hoàng triều à?”, anh hỏi.  

 

Cao Thắng: “Tu sĩ càng mạnh thì càng nhận được nhiều tài nguyên của hoàng triều. Thật ra có thể coi hoàng triều Đại Tề này là một môn phái, khi một người có tu vi đủ mạnh thì sẽ có được địa vị cao tương ứng trong hoàng triều”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đây là một thế giới cường giả làm chủ nên tu sĩ đúng là quan trọng nhất. Không có tu sĩ mạnh mẽ ủng hộ thì bất cứ hoàng triều nào cũng không tồn tại lâu được”.  

 

Cao Thắng: “Đúng thế, vì vậy chỉ cần nỗ lực tu hành thì kiểu gì cũng được hoàng triều bồi dưỡng. Tư chất của cậu tốt như vậy thì tôi thấy sau này sẽ có thành tựu lắm”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đã hứa với Cao Lượng là nếu tôi có thực lực thì sẽ giúp anh”.  

 

Cao Thắng cười nói: “Cậu em của tôi khá thẳng thắn, cậu đừng để ý”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, giúp qua giúp lại là chuyện bình thường. Không thì các anh lấy gì mà giúp tôi chứ?”  

 

Cao Thắng cười phá lên: “Tôi thích những người có tính cách như cậu”.  

 

Sau đó, Cao Thắng đã dẫn Ngô Bình đến một đại điện, quảng trường ở bên ngoài có khá nhiều người đang xếp hàng, có vẻ như cũng đều chờ đăng ký.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Họ đều đến từ hạ giới à?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play