Lão ta hét lên đau đớn, cảm giác một dấu ấn kỷ nguyên của mình đã bị Ngô Bình móc mất, lão ta gần như ngất xỉu.  

 

Lấy một dấu ấn kỷ nguyên ra xong, Ngô Bình cầm trong tay quan sát thì thấy dấu ấn này có liên quan đến vũ trụ, chính nó đã  giúp lão già này có thực lực mạnh mẽ.  

 

“Tôi để lại một kỷ nguyên cho ông đấy, biến đi”, anh nói.  

 

Ông lão như được đại xá, lập tức chạy mất dạng.  



 

Lạc Tư Thái đi ra, nhìn thấy dấu ấn kỷ nguyên trên tai Ngô Bình thì hô lên: “Dấu ấn kỷ nguyên! Công tử định luyện hoá nó à?”  

 

Ngô Bình: “Dấu ấn kỷ nguyên cũng luyện hoá được ạ?”



Lạc Tư Thái ra sức gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, giờ phần lớn cường giả kỷ nguyên đều đi cướp dấu ấn của người khác, chứ đâu phải ai cũng có thể trải qua nhiều kỷ nguyên được”.  

 

Ngô Bình: “Luyện hoá dấu ấn kỷ nguyên của người khác có hiệu quả giống tự mình trải qua kỷ nguyên không ạ?”  

 

Lạc Tư Thái: “Không khác biệt là bao đâu, dù gì thì dấu ấn kỷ nguyên cũng không có nhiều uy lực, tác dụng của nó chỉ là thắt chặt thêm sự liên kết giữa cá thể và vũ trụ, giúp mình tiến vào vũ trụ là lấy được sức mạnh thôi”.  

 

“Khi gom đủ dấu ấn kỷ nguyên thì cá thể và vũ trụ dung hợp đến một mức định thì cá thể đó sẽ trở thành cường giả vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra lão già này trở thành cường giả kỷ nguyên cũng nhờ cướp bóc”.  

 

Lạc Tư Thái: “Cũng không hẳn, dấu ấn kỷ nguyên khó luyện hoá lắm, nhiều người mất cả trăm năm thậm chí cả nghìn năm ấy chứ. Mà trong quá trình luyện hoá cũng xuất hiện nguy hiểm, vơ vẩn là chết như chơi”.  

 

Sau đó, ông ấy chợt nhớ ra chuyện gì nên nói tiếp: “Có nhiều nơi còn bán đấu giá con dấu kỷ nguyên đấy, đương nhiên giá đều rất đắt”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy”.  

 

Một lát sau, Lạc Ngưng Đan đã dẫn mẹ cùng em trai của mình ra cảm ơn Ngô Bình, anh nói: “Đừng khách sáo, chị Lạc, em đã nói chuyện với chú rồi, nhà mình sẽ rời khỏi đây rồi chuyển đến thiên cung”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Ở đây cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa, chuyển đi cũng tốt”.  

 

Ngô Bình: “Em đã giải quyết phiền phức phía nhà họ Trình rồi, mọi người cứ thong thả chuẩn bị rồi đến thẳng thiên cung nhé”.  

 

Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Bên này vẫn còn vài việc cần xử lý, chắc nhà chị chưa chuyển đến ngay được. Huyền Bình, cậu cứ đi lo việc của mình trước đi”.  

 

“Vâng, có gì thì gọi em”, nói rồi, anh đã rời khỏi đại lục Tinh Lan.  

 

Anh quay lại Đan Hoàng Các, mấy anh em Lý Dật đều ở đây, đám nhóc đang chạy loạn khắp nơi gây chuyện, đương nhiên anh phải dạy dỗ lại.  

 

Song, anh vừa về thì đã thấy Nhậm San San và Đường Băng Vân cùng Diệp Băng Hi. Cả ba biết con trai mình đã gây chuyện nên cùng tới đây.  

 

“Bố, sao bố lại về ạ?”, Lý dược sư hào hứng chạy tới rồi bưng trà cho bố: “Con vừa pha đây ạ, bố nếm thử đi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play