Một tia máu bắn lên, Trình Phượng Nghi vừa tỉnh lại nhưng đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi bắn hết lên người Lạc Tây Phong.  

 

Lạc Tây Phong ngây ra rồi đẩy thi thể của Trình Phượng Nghi ra, nói: “Con mẹ này đúng là đáng chết! Công tử, cảm ơn cậu đã trừ hậu hoạ giúp tôi”.  

 

Ngô Bình phải bái phục trước màn quay xe của Lạc Tây Phong, anh nói với Lạc Ngưng Đan: “Chị Lạc, mình về nhà chị thôi”.  

 

Bọn họ đi rồi, Lạc Tây Phong còn cúi thấp người chào mãi.  



 

Về đến nhà của Lạc Tư Thái, Lạc Ngưng Đan đi gặp mẹ và em trai mình, còn Lạc Tư Thái tiếp Ngô Bình ở phòng khách.  

 

Ngô Bình nói: “Cháu vừa ờ nhà họ Trình về đây, bọn cháu đã giết mấy người ở đó. Kiểu gì nhà họ Trình cũng trả thù, vì thế cháu với chị Lạc định đưa cả nhà mình rời khỏi đây rồi tới một nơi an toàn”.  

 



Lạc Tư Thái vội hỏi: “Đi đâu thế?”  

 

Ngô Bình: “Đại lục Hồng Hoang, nơi này khá an toàn”.  

 

Lạc Tư Thái: “Được, dẫu sao thì ngôi sao chính cũng mất rồi, đại lục Tinh Lan này không còn gì đặc biệt nữa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chú có biết lai lịch của ngôi sao chính không ạ?”  

 

Lạc Tư Thái: “Nghe đồn, có một cường gỉa đã phá vỡ hư không và tiến vào vũ trụ chính, sau đó lấy trộm một vì sao ở đó”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lấy trộm một vì sao ạ?”  

 

Lạc Tư Thái gật đầu: “Ừ, một vì sao. Tiếc là trên đường trở về, người này đã bị một cường giả khác đánh bị thương nặng, vì sao ấy cũng bị cướp mất, cuối cùng chỉ mang được một mảnh vỡ về và đặt ở đây, chiếu sáng cho đại lục này suốt bao năm qua”.  

 

Ngô Bình: “Thế vị tiền bối ấy là ai ạ?”  

 

“Tôi không biết, người này có thân phận rất thần bí. Nhưng người ở đại lục Tinh Lan đều gọi ông ấy là Thiên Tinh đại đế, năm nào cũng cúng bái”.  

 

Khi họ đang nói chuyện thì có một luồng sát khí bao phủ cả nhà họ Lạc, Lạc Tây Phong kinh hãi, vội vàng bay lên cao để kiểm tra.  

 

Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy một ông lão đeo hồ lô cưỡi trên lưng con bò đen, Lạc Tây Phong vừa thò mặt lên, ông lão đã búng tay một cái, một đường kiếm bay đi, đầu Lạc Tây Phong rơi xuống đất, chết rồi cũng không biết vì sao mình chết.  

 

Giết Lạc Tây Phong xong, ông lão thờ ơ nói: “Ra chịu chết mau!”  

 

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Đừng sợ”.  

 

Dứt lời, anh chộp tay lên cao, cả bò và ông lão kia đều bị một luồng sức mạnh hút lấy, sau đó ngã xuống sân.  

 

Ông lão vừa rơi xuống thì Ngô Bình đã đi ra rồi ghét sát lão, hỏi: “Ông đang nói tôi à?”  

 

Lúc này, Ngô Bình có khí tức rất đáng sợ, ông lão tái mặt rồi run rẩy nói: “Cậu là ai?”  

 

“Mẹ con Trình Vân Kiệt do tôi phong ấn đấy, ông định trả thù hả?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play