Chương 4492
Ngô Bình: “Chị chẳng qua chỉ gả cho một tên vô dụng Yêu tộc tôi, ai cho chị tự hào như thế vậy?”
Anh rể cả tức giận: “Cậu nói ai vô dụng?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu tai anh không có vấn đề chắc hẳn biết người tôi nói là anh”.
“Cậu muốn chết!”
Hắn vừa định ra tay, Ngô Bình nói: “Đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ, đánh nhau chảy máu không hay chút nào. Hay là thế này nhé, tôi sẽ ở lại Nữ Oa Giới vài ngày, sau hôm nay hoan nghênh các người đến khiêu chiến với tôi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cho anh biết rõ bản thân anh vô dụng đến mức nào”.
Người anh rể đó tức giận đến mức sắp thổ huyết, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Bình: “Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.
Anh rể thứ hai ở cách đó không xa nhìn thấy anh rể cả nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười mỉa. Sở dĩ hắn đến muộn là vì chặn đường anh rể cả trên đường đi, sau đó cố ý tạo gây mâu thuẫn khiến anh rể này nhắm ngay vào Ngô Bình.
Vương Mẫu không quan tâm đến tranh đấu của hai người, thế giới này chỉ có cường giả mới là tôn thánh, không hề có đạo lý gì cả, Minh Đà Thánh Vương càng làm như không thấy.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, khách mời đến từ khắp nơi lần lượt đem quà của mình lên tặng.
Đến khi bữa tiệc kết thúc đã muộn rồi. Minh Đà Thánh Vương và Vương Mâu chủ trì bữa tiệc gia đình, nói là tiệc gia đình nhưng quy mô lại không hề nhỏ, có đến mấy trăm người tham gia.
Đi ăn bữa tiệc này, Ngô Bình đã quen được với không ít người.
Anh rể cả uống khá nhiều rượu, càng nhìn Ngô Bình càng cảm thấy chướng mắt, hắn cười mỉa: “Một tên tạp chủng loài người dám khiêu chiến với Yêu thần, đúng là chán sống rồi”.
Ngô Bình biết hắn đang mình bèn đặt ly xuống nói: “Báo tinh, hình như anh bất mãn gì với tôi, hôm nay vốn dĩ không muốn dạy dỗ gì anh, dù sao cũng là tiệc mừng thọ của Thánh Vương, đổ máu lại không ổn. Nhưng nếu anh đã không biết điều như vậy thì tôi cũng chỉ đành ra tay thôi”.
Mọi người đều không nói gì, hội trường im như tờ, không có ai khuyên can mà chỉ lẳng lặng nhìn.
Bị gọi là Báo tinh, anh rể cả tức giận nói: “Này thằng kia, tao muốn nuốt sống mày”.
Ngô Bình tiến đến một bước, cả người bay lên giữa không trung, sau đó anh rể đó cũng bay lên không trung, yêu khí chuyển động quanh người, khí tức đáng sợ.
Hắn là cường giả cấp Yêu thần, xếp thứ bảy trong gia tộc, gọi là Báo Thất Lang.
Hai người đến giữa không trung, Minh Đà Thánh Vương đặt ly rượu trong tay, cười hỏi: “Tố Nga, bà nghĩ ai sẽ thắng?”
Vương Mẫu: “Xác suất thắng của Huyền Bình cao hơn, nhưng thực lực của Thất Lang cũng không yếu kém, dù sao cũng là cường giả cấp Yêu thần, hơn nữa trước đó còn vừa nhận được cơ duyên”.
Minh Đà Thánh Vương: “Ý bà là Thất Lang đã luyện hóa được Long Nguyên sao?”
Vương Mẫu: “Không sai, chính là Long Nguyên đó, Vạn linh đều có thể hóa rồng, có được Long Nguyên thì kiến cũng có thể thành rồng. Có điều với thế lực và cảnh giới của Thất Lang, e rằng không thể luyện hóa được Long Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của nó”.
Minh Đà Thánh Vương: “Dù chỉ là lợi dụng thì cũng đã rất giỏi rồi. Long tộc đã biết chuyện Long Nguyên, nhất định họ sẽ nghĩ hết mọi cách để giành lấy thứ này”.
Vương Mẫu: “Đúng vậy, vì vậy tốt hơn hết Thất Lang có thể luyện hóa được Long Nguyên trong thời gian ngắn nhất, sau đó biến thành long tổ. Nếu không thì rất có khả năng sẽ bị Long tộc cướp mất”.
Lúc này Báo Thất Lang lạnh lùng nói: “Cậu dám thách thức tôi, gan cũng lớn đó”.
Ngô Bình: “Anh dám chấp nhận sự thách thức của tôi, cũng dũng cảm lắm đó”.