Chương 4491

Ngô Bình: “Hai nguồn sức mạnh này có liên quan đến đạo của Thánh Vương, nếu muốn tôi chữa trị, Thánh Vương phải truyền thụ đạo của người cho con biết”.

Minh Đà Thánh Vương gật đầu: “Đạo của tôi tên là Sinh Tử, Sinh Tử giống như âm dương, vạn vật trên đời đều có thể chia làm sinh – tử, sống – chết, sống là linh, chết hóa vật. Chỉ cần có thể vận chuyển hai năng lượng Sinh – tử này thì có thể tạo ra sinh vật, thu hoạch sinh mệnh, cường hóa bản thân, làm người khác suy yếu”.

Sau đó ông ấy truyền hết toàn bộ pháp thần truyền của đạo mình cho Ngô Bình.

Sau khi lĩnh hội được đại đạo của đối phương, Ngô Bình cũng có chút thu hoạch, đồng thời anh cũng phát hiện ra vấn đề mà đạo của anh đang gặp phải, chính là thiếu phương tiện quy định sống và chết.

Vì tu luyện quá lâu, trong người Minh Đà Thánh Vương có thêm một loại năng lượng Tử vong và một năng lượng Sinh, mỗi khi giết một người, năng lượng Tử vong mạnh hơn một chút, khi ông ấy cứu một người, năng lượng Sinh trở nên mạnh hơn.

Dần dà hai năng lượng này tự có ý thức của mình, đều muốn mở rộng địa bàn của mình. Hơn nữa chúng tương sinh tương khắc, trở thành khắc tinh của nhau, đều muốn tiêu diệt đối phương.

Nhưng hai sức mạnh đấu tới đấu lui lại ngày càng mạnh, về sau ngay cả Minh Đà Thánh Vương cũng dần dần không thể áp chế được, khi ông ấy là Đại Thánh thì không sao, nhưng một khi đã trở thành Thánh Vương thì hai sức mạnh biến chất.

Giờ đây trong người Minh Đà Thánh Vương, hai nguồn năng lượng đã lần lượt mở ra một thế giới, đó là thế giới Tử Vong và thế giới Trường Sinh. Hai thế giới lại lần lượt sản sinh ra rất nhiều sinh vật, chúng không ngừng chiến đấu chém giết để thôn tính thế giới của nhau, độc chiếm sức mạnh và cơ thể của Minh Đà Thánh Vương.

Bây giờ hai năng lượng này đã dần mất khống chế, Minh Đà Thánh Vương rất khó kiềm chế được chúng. Về lâu về dài, chúng sẽ đảo khách thành chủ, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Minh Đà Thánh Vương.

Đến lúc đó, trật tự sẽ đổ vỡ, Minh Đà Thánh Vương cũng sẽ bị hủy diệt.

Sau khi hiểu được nguyên lý, Ngô Bình tham khảo Âm Dương Đại Đạo mà mình lĩnh hội được và kinh nghiệm y học của mình, rất nhanh đã tìm ra được cách chữa trị.

Khi anh nói với Minh Đà Thánh Vương về phương pháp trị liệu của mình, mắt Minh Đà Thánh Vương sáng lên, vui mừng nói: “Xuất sắc! Có phương pháp này, tôi có thể hoàn toàn trấn áp được hai sức mạnh này trong vòng ba mươi năm, cuối cùng luyện hóa chúng”.

Ngô Bình cười nói: “Thật ra đây cũng là kiếp Thánh Vương, một khi vượt qua được thì không còn xa nữa là có thể trở thành Thánh Hoàng”.

Minh Đà Thánh Vương cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn đã chỉ bảo”.

Ngô Bình đáp trả: “Thánh Vương khách sáo rồi, con không dám nhận”.

Khi hai người quay lại đại điện, những lời bàn tán đã biến mất, mọi người đều nhìn Minh Đà Thánh Vương muốn biết kết quả thế nào”.

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Con rể tương lai này của tôi đã nghĩ giúp cho tôi cách chữa trị, để các vị phải lo lắng rồi, tôi xin mời các vị một ly”.

Anh rể cả sửng sốt, lẽ nào cậu ta có cách thật sao?

Kim Song Nhi cười nói: “Huyền Bình, anh giỏi quá”.

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ ấy mà”.

Chị cả lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu không lừa gạt gì bố, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.

Ngô Bình trước giờ không để tâm đến họ, nghe cô ta liên tục nói móc mỉa bèn nói: “Lẽ nào chị biết nhiều hơn Thánh Vương?”

Chị cả nổi giận nói: “Cậu dám nói chuyện với tôi thế à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play