Chương 4444

Anh mở mạng Tiên, đăng huy hiệu lên đó. Chỉ trong chốc lát, anh đã nhận được vô số thông báo, đều là hỏi thăm giá cả, thậm chí có người còn yêu cầu gặp mặt ngay.

Ngô Bình suy ngẫm một chút rồi trực tiếp rao giá mười nghìn tỷ tiền đạo. Khi giá vừa được tung ra, người mua có tư cách tham gia đấu giá lập tức giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại hơn một trăm người. Bởi vì số tiền trong tài khoản ít hơn mười nghìn tỷ tiền đạo sẽ không có tư cách tham gia. Nói cách khác, hơn một trăm người này đều có ít nhất mười nghìn tỷ tiền đạo trên mạng Tiên.

Mười nghìn tỷ tiền đạo là khái niệm gì? Tương đương với giá trị tạo ra do một Đạo Quân, mỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ cho bạn trong một trăm nghìn năm, hoặc là giá trị do một trăm nghìn Đạo Quân làm việc liên tục cho bạn trong một năm.

Bắt đầu đấu giá, mỗi lần tăng giá thì đều không ít hơn một trăm tỷ tiền đạo, vì thế giá cá tăng lên liên tục, mười nghìn năm trăm tỷ, mười một nghìn tỷ, mười hai nghìn tỷ, cuối cùng huy hiệu được một người chốt với giá trên trời mười hai nghìn ba trăm tỷ tiền đạo.

Nhưng tiền mà đối phương thanh toán là tiền đạo tôn, bản chất của tiền đạo là bùa, là do Đạo Quân hoặc Đại Đạo Quân làm ra, còn Đạo Tổ thường chẳng thèm chế tạo tiền đạo.

Tiền đạo tôn là bùa mà cường giả cấp Đạo Tôn đích thân tạo ra, sau đó được lưu trữ trong một kim loại đặc biệt để tạo ra tiền. Trên thị trường, một tiền đạo tôn có thể đổi được năm mươi đến một trăm nghìn tiền đạo, giá cả dao động rất lớn. Trước mắt, tỷ giá đối hoái trên thị trường đại khái là tám mươi nghìn tiền đạo có thể đổi lấy một tiền đạo tôn, mười hai nghìn ba trăm tỷ tiền đạo có thể đổi lấy một trăm năm mươi ba triệu bảy trăm năm mươi nghìn tiền đạo tôn.

Đương nhiên trên tiền đạo tôn còn có tiền kỷ nguyên cấp bậc cao hơn. Tiền kỷ nguyên có thể sử dụng ở các kỷ nguyên khác nhau, ví dụ như kỷ nguyên này diệt vong, vậy thì tiền kỷ nguyên trong tay bạn đến kỷ nguyên tiếp theo vẫn có sức mua như cũ.

Bán xong một huy hiệu, Ngô Bình đang định đấu giá cái thứ hai, đột nhiên một thông báo rơi vào tầm mắt anh.

“Anh bạn, không biết anh còn huy hiệu không? Nếu như còn, tôi muốn mua hai cái với giá một trăm sáu mươi triệu tiền đạo tôn!”

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại: “Muốn mua, có thể đấu giá”.

Đối phương trả lời: “Như vậy dễ bị người ta nhắm vào. Tôi có thể nâng giá cao hơn một chút, một trăm bảy mươi triệu thì thế nào?”

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Được thôi”.

Rất nhanh sau đó, mạng tiên đã chuyển hai huy hiệu đi, đồng thời tài khoản của anh đã hơn ba trăm bốn mươi triệu tiền đạo tôn”.

Nếu như huy chương này không bán được, quá hạn sẽ không còn giá trị, Ngô Bình tiếp tục bán đấu giá cái thứ tư.

Lần này giá cả đạt đến một trăm sáu mươi ba triệu tiền đạo tôn. Cái thứ năm, thứ sáu tiếp theo đó bán được với giá một trăm bảy mươi triệu tiền đạo tôn và một trăm bảy mươi ba triệu sáu trăm nghìn tiền đạo tôn.

Cuối cùng, sáu cái huy hiệu thu được hơn một tỷ tiền đạo tôn, cũng coi như là lời được một khoản.

Anh vừa bán hết huy hiệu thì thấy phía dưới xuất hiện một thành phố cực lớn. Anh đáp xuống trước cổng thành, cổng thành không có ai canh gác, anh bước vào trong.

Anh vừa vào thành thì từ bên cạnh có một người thanh niên đội mũ đen đi qua, miệng cắn một nhánh cỏ, mặc quần áo xám, trên mặt mang theo ý cười.

“Công tử, anh đến thành U Tuyền lần đầu sao?”

Ngô Bình: “Đúng, lần đầu”.

Người này cười nói: “Công tử, tôi khá rõ về nơi này, nếu như anh muốn đi đâu, muốn làm gì, tôi cũng có thể giúp anh. Nếu như công tử cảm thấy tôi làm tốt, có thể thưởng cho tôi ít tiền sau khi làm xong việc”.

Ngô Bình đến một nơi, điều anh muốn trải nghiệm đầu tiên đương nhiên là đồ ăn ngon nơi đó, anh bèn hỏi: “Tiệm ăn ngon nhất của Thành U Tuyền này ở đâu?”

Người thanh niên cười nói: “Tiệm ăn ngon khá nhiều, gần đâu cũng có một quán, chỉ là đồ ăn hơi đắt một chút”.

Ngô Bình: “Đắt cũng không sao, cậu đưa tôi đi”.

“Vâng!”

Người thanh niên vừa dẫn đường vừa tự giới thiệu, anh ta tên là Chu Tiểu Hắc, sinh ra và lớn lên ở ngoại thành U Tuyền, hiện đang chạy việc vặt cho người khác kiếm ít tiền tiêu vặt.

Hai người đến một quán ăn, Chu Tiểu Hắc đi vào nói: “Phục vụ, có khách quý tới, còn không mau ra phục vụ?”

Một người con trai mặc áo gấm vội vàng ra nghênh đón, anh ta vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã biết lai lịch không tầm thường, anh ta khom người lại rồi nói: “Công tử, mời anh lên phòng vip trên tầng!”

Ngô Bình ừm một tiếng rồi lên tầng ba.

Tầng ba chỉ có ba phòng, cách nhau rất xa. Người phục vụ này cười nói: “Công tử, chúng tôi có ba phòng Thiên Địa Nhân, mức độ chi phí khác nhau, anh chọn phòng nào?”

Ngô Bình: “Phòng nào đồ ăn ngon?”

Phục vụ cười nói: “Công tử, gian phòng chữ Thiên thấp nhất cũng phải tiêu tốn một triệu tiền đạo. Gian phòng chữ Nhân thì thấp nhất là một trăm nghìn tiền đạo”.

Ngô Bình: “Vậy đến phòng chữ Thiên đi”.

Phục vụ cười nói: “Vâng, mời anh”.

Anh ta mở một cánh cửa trong số đó, bên trong có một Động Thiên diện tích vài trăm dặm.

Ở đây có kiến trúc riêng biệt, ít nhất có hơn một nghìn người làm việc trong đó, chuyên phục vụ khách của một bàn. Với lại phong cảnh xung quanh cũng khá đẹp.

Ngô Bình được mời đến một đại viện, một tốp những cô gái xinh đẹp mỹ miều đi đến nghênh đón, cô này bưng ghế, cô kia bưng trà, có cô còn nhẹ nhàng bóp vai, phục vụ vô cùng chu đáo.

Chu Tiểu Hắc cũng vào theo, đây cũng là lần đầu anh ta đến đây, anh ta thốt lên: “Cục cưng! Đây quả thực là chốn hưởng thụ của thần tiên!”

Ngô Bình khá hài lòng, anh nói: “Lên món trước đi”.

Phục vụ cười nói: “Công tử muốn nghe nhạc không? ‘Thập Vị Lầu’ chúng tôi có thể mời ca sĩ và vũ công nổi tiếng nhất thành đến”.

Ngô Bình nói: “Vậy mời đến luôn đi”.

Phục vụ sáng cả mắt: “Vâng ạ, anh đợi chút ạ!”

Sau khi Ngô Bình phân phó xong, không bao lâu sau đã có hai mươi tư vũ công xinh đẹp trẻ tuổi xuất hiện, phía sau còn có một ban nhạc.

Những cô gái nhảy múa mềm mại uyển chuyển, thật sự rất đẹp. Cùng lúc đó đồ ăn cũng lên bàn, anh vừa ăn vừa thưởng thức điệu nhảy, bên cạnh còn có mấy cô gái xinh đẹp gắp thức ăn rót rượu, sung sướng biết bao.

Hết một bài nhạc, Ngô Bình cười nói: “Múa đẹp lắm, thưởng”.

Bên cạnh anh để một cái túi to, bên trong là tiền đạo. Một câu thưởng của anh, Chu Tiểu Hắc bèn nhấc túi lên, tung một đống tiền xuống dưới. Cái túi này có ít nhất một triệu tiền đạo, cứ trực tiếp thưởng cho mấy cô vũ công như thế.

Mấy cô vũ công vui mừng khôn xiết, đồng loạt cúi xuống nhặt tiền. Nhưng một vũ công múa dẫn đầu trong số đó lại như bất động, chỉ yên lặng đứng ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play