Chương 4443
Cơ thể anh biến thành người khổng lồ hàng vạn trượng, Thiên Vu huyết đao trong tay cũng dài mấy vạn trượng, khí tức đáng sợ khiến trời đất đổi sắc, sao trăng mất ánh sáng.
“Đạo hữu!”
Bỗng có một giọng nói vang lên từ trong cung Thượng Thanh.
Thanh đao của Ngô Bình dừng giữa không trung, cười nhạo nói: “Ông ra đây nhận một đao của tôi, nếu ông có thể đỡ được thì tôi sẽ quay đầu đi, không tham gia vào đại hội Thượng Thanh nữa”.
Người trong cung khẽ thở dài: “Không ngờ trên đời này lại có cường giả như thế, mọi người mau đổi huy hiệu cho vị đạo hữu này, chúng ta không chọc vào người này nổi đâu”.
Mọi người nhìn nhau, cái người trong cung đó là cường giả sống hai kỷ nguyên, thế mà lại nói là ông ta không chọc vào người này nổi?
Ông lão không còn cách nào khác chỉ đành thấp giọng nói: “Vâng”.
Ông ta nói với Ngô Bình: “Đạo hữu, mời đi theo tôi”.
Ngô Bình thu lại thân pháp rồi đi theo ông lão vào cổng, đi đến một đại sảnh. Trong đại sảnh, ông lão nhận lấy bùa thông hành của anh, sau đó lấy một huy hiệu màu vàng từ chiếc hộp bên cạnh ra, bên trên huy hiệu có khắc những bùa văn phức tạp.
Ngô Bình nhận lấy huy hiệu, sau đó đi đến cạnh chiếc hộp, một quyền đánh nát chiếc hộp, vươn tay bắt lấy sáu huy hiệu rồi cho vào túi.
Ông lão kêu lên: “Cậu đang làm gì thế?”
Ngô Bình cười mỉa: “Không được sao? Trước đó các ông không cho phép tôi đổi huy hiệu, những thứ này đều là đồ bồi thường”.
Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài.
Người lên tiếng lúc nãy trầm giọng nói: “Đạo hữu dừng bước”.
Ngô Bình không dừng lại, lấy nhánh cây của dì Liễu ra, lạnh nhạt nói: “Phía sau ông đây cũng có chỗ chống lưng đấy, nếu các người không phục thì tôi sẽ đấu với các người đến cùng”.
Nhánh cây toát ra khí tức đáng sợ, đây là cường giả đã trải qua ít nhất năm kỷ nguyên mới có được khí tức này.
Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Không tiễn”.
Ngô Bình cười khẩy bước ra khỏi cánh cổng, đi được mấy trăm mét, anh cảm thấy không thoải mái bèn xoay người chém một đao.
Một tia đao quang khủng khiếp, dài cả ngàn trượng chém mạnh vào cung Thượng Thanh.
“Ầm!”
Cung Thượng Thanh phát ra tia sáng chặn đao quang lại, nhưng cung điện rung chuyển dữ dội, trên tường đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Ngô Bình phun nước bọt xuống đất nói: “Đợi tôi trở thành cường giả kỷ nguyên chắc chắn sẽ quay lại chỉnh đốn các người”.
Đám người đó đều chạy ra, nghe Ngô Bình nói thế, ai nấy đều tức phì phò, ông lão đó cũng run lên: “Quá đáng thật chứ, kiêu ngạo quá rồi đấy”.
Cường giả kỷ nguyên kia trầm giọng nói: “Đừng chọc vào hắn ta nữa. Thực lực của người này không hề thua ta, với lại sau lưng có cường giả ngũ kỷ nguyên!”
Sự bức bối trong lòng Ngô Bình tiêu tan, anh vừa vác Thiên Vu huyết đao vừa đi một cách nghênh ngang.
Nghĩ đến việc trên người còn có sáu cái huy hiệu, anh lẩm bẩm: “Mấy cái huy hiệu này chắc có thể bán đi lấy tiền nhỉ?”
Nghĩ đến trước đây, người tu sĩ trung niên kia nói một cái huy hiệu đáng giá mười nghìn tỷ tiền đạo, không biết là thật hay giả?