Chương 444
Chương 4445
Ngô Bình có chút ngạc nhiên, anh hỏi: “Tại sao cô không cần tiền?”
Vũ cơ khẽ nói: “Thưa anh, tôi bị đau lưng, không khom người được”.
Ngô Bình mỉm cười, đương nhiên anh biết lưng của cô ta không bị gì cả, không những không đau mà còn rất dẻo dai, nếu cô ta muốn thì còn trườn được như rắn nữa cơ.
“Không muốn thì thôi”, sau đó anh nói với Chu Tiểu Hắc: “Tặng túi tiền Đạo Tôn này cho cô gái này đi”.
Trong túi có một trăm tiền Đạo Tôn, bằng tám triệu tiền Đạo. Mắt Chu Tiểu Hắc sáng cả lên, chạy bước nhỏ tới giao cho vũ cơ, cười nói: “Cô gái, công tử chúng tôi thưởng cho cô này, nhận đi”.
Vũ cơ hơi sửng sốt, cô ta được sinh ra trong thế gia tu hành, trời sinh kiêu ngạo nên không thích nhận tiền người khác cho. Bây giờ Ngô Bình thưởng tiền khiến cô ta khó xử không biết phải làm sao.
Ngô Bình: “Cô gái, cô hãy nhận đi, cô múa rất đẹp”, nói xong anh bưng ly rượu lên, tiếp tục ăn uống.
Vũ cơ cầm túi tiền, bỗng uyển chuyển bái: “Cảm ơn công tử! Tôi có một chuyện muốn cầu xin, mong anh giúp cho”.
Ngô Bình: “Ồ, cô muốn tôi làm gì?”
Vũ cơ: “Số tiền này đủ để chuộc thân cho tôi, tôi không muốn ở lại đây, mong anh mở lòng từ bi, cứu lấy tôi!”
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ. Chu Tiểu Hắc, đi nói chuyện với bên vũ quán đi”.
Chu Tiểu Hắc đáp: “Vâng”.
Sau khi Chu Tiểu Hắc đi, Ngô Bình hỏi: “Tôi thấy cô điềm tĩnh vững vàng, không giống những cô gái bình thường, chắc bất đắc dĩ mới phải lưu lạc chốn này”.
Cô gái: “Tôi tên là Diệp Băng Hi, bố tôi từng là trưởng lão của Sơn Hà Tông, sau đó bị một vị trưởng lão khác trong tông môn hãm hại, chết oan uổng. Từ đó, gia tộc suy tàn, tôi cũng bị kẻ thù bán vào vũ quán”.
Ngô Bình: “Thân thế của cô Diệp khổ sở như vậy, tôi đã biết chuyện thì sẽ giúp cô tới cùng”.
Một lát sau, Chu Tiểu Hắc quay lại, anh ta ủ dột nói: “Thưa công tử, bên vũ quán nói là cậu chủ Thanh đã nói không ai được chuộc cô Diệp đi”.
Ngô Bình: “Cậu chủ Thanh này là ai?”
Diệp Băng Hi tức giận nói: “Hắn tên Thanh Nguyên Phi, con trai của trưởng lão Thanh Lập đã hại chết bố tôi. Thanh Nguyên Phi vẫn luôn có ý đồ với tôi, chính hắn đã bán tôi đến vũ quán. Hắn còn nói nếu tôi thuận theo hắn thì sẽ được rời khỏi đây”.
Ngô Bình: “Kẻ này tham lam thật, rõ ràng có cơ hội ép buộc, nhưng cứ muốn cô phải tự nguyện theo hắn”.
Diệp Băng Hi nghiến răng: “Dù tôi có chết cũng sẽ không khuất phục trước hắn!”
Ngô Bình nói: “Tôi đã hứa giúp cô thì chắc chắn sẽ dẫn cô rời khỏi đây”.
Diệp Băng Hi nói: “Thưa công tử, nếu anh đưa tôi đi sẽ chọc giận Thanh Nguyên Phi”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không sao, trong mắt tôi, hắn chỉ là một con kiến hôi mà thôi”.
Anh tiếp tục ăn uống xem múa, ăn xong thì bảo Chu Tiểu Hắc thanh toán, định dẫn Diệp Băng Hi đi luôn.
Ra khỏi cửa quán, hai tu sĩ đã cản đường, trầm giọng nói nói: “Anh có thể đi, Diệp Băng Hi phải ở lại!”
Ngô Bình: “Lăn đi chỗ khác!”
Dứt lời, hai người bỗng cuộn mình tròn như quả bóng rồi lăn sang hai bên thật.
Đôi mắt long lanh của Diệp Băng Hi trợn tròn, thủ đoạn gì hay thế?
Ngô Bình cười nói: “Cô Diệp, thoát khỏi chỗ này cô có dự định gì không? Muốn rời khỏi nơi này hay tiếp tục ở lại?”
Diệp Băng Hi nghiến răng: “Tôi muốn tu hành, trả thù cho bố!”