Chương 4418
Cử sư tỷ hừ mạnh nói: “Người đâu, bày trận!”
Đột nhiên có rất nhiều trận văn hiện lên ở quảng trường, các cao thủ cũng nhanh chóng xuất hiện rồi đứng vào từng vị trí khác nhau. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên lập tức trở thành trung tâm của đại trận, một luồng sức mạnh cuốn tới, những người ở xung quanh đều phải tránh xa.
Chu Thanh Nghiên giật mình nói: “Huyền Bình, anh mau chạy đi, đây là đại trận Tứ Tượng Chu Ma đấy”.
Ngô Bình vẫn thản nhiên như không: “Đại trận cái gì, với anh thì nó chỉ là thứ vứt đi thôi!”
Cử sư tỷ kia cười mỉa: “Tà ma kia! Còn không mau hiện thân?”
Ngô Bình cười lạnh rồi chợt phóng khí tức Tiên Hoàng ra rồi cao giọng nói: “Quảng Thành, ông tiếp đón khách thế này đấy hả?”
Giọng nói của anh vang đi xa, sau đó có một giọng nói uy nghiêm vọng từ trong tiên cung Quảng Thành lại: “Cậu Lý, nghe danh đã lâu, mời cậu lên!”
Đột nhiên có một cây cầu tiên bay từ trong tiên cung ra, lập tức phá vỡ đại trận. Một đầu cầu xuất hiện trước mặt Ngô Bình, mặt cầu còn được giải thảm lông màu vàng.
Thập sư huynh và Cửu sư tỷ đều ngẩn ra, không ngờ sư tôn mình lại quen người này.
Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên bước lên cầu, nó lập tức thu lại về phía tiên cung.
Lúc này, có một bóng người vĩ đại cao cả vạn trượng đang ngồi xếp bằng trên hư không trong đại điện, phía sau lưng ông ấy là vũ trụ rộng lớn.
Ngô Bình đi vào, sau vài bước chân, người anh cũng phình to lên cả vạn trượng, khí thế không thua gì người kia.
Chu Thanh Nghiên vội hành lễ: “Sư tôn!”
Ngô Bình chắp tay chào hỏi: “Chào Quảng Thành tiền bối”.
Quảng Thành thoạt nhìn còn rất trẻ, ông ấy mặc chiến bào màu vàng trông rất oai phong, nhưng khoé miệng lại mỉm cười. Dáng vẻ của ông ấy khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên, vì anh cứ ngỡ ông ấy đã già lắm rồi.
Quảng Thành cười nói: “Cậu Lý đừng đa lễ, mời ngồi!”
Ngô Bình cũng ngồi xếp bằng xuống: “Trước kia, tôi từng tìm được tiên phủ Quảng Thành ở đại lục Côn Luân, nên đã để Thanh Nghiên làm đệ tử của ông. Hôm nay nghe nói là ngày đại thọ của tiền bối nên tôi đặc biệt đến chúc mừng”.
Quảng Thành cười lớn nói: “Cậu Lý khách sáo quá, Thanh Nghiên từng kể về cậu cho tôi nghe rồi, tôi rất khâm phục đấy”.
Ngô Bình: “Tiền bối quá khen, ban nãy có người bắt nạt Thanh Nghiên, tôi đã dạy cho họ một bài học”.
Quảng Thành: “Tôi có hơn 800 đệ tử, vàng thau lẫn lộn nên đã để cậu Lý chê cười rồi”.
Ngô Bình: “Dẫu sao thì tôi làm vậy cũng không được lịch sự cho lắm nên tôi xin tạ lỗi ở đây”.
Quảng Thành xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà. Cậu Lý, bây giờ đại lục Hồng Hoang sao rồi?”
Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn đang thống nhất thiên hạ, nhưng chắc cần thêm một thời gian nữa”.
Quảng Thành: “Chậm quá, nếu trong ba năm mà không thống nhất được thì đại lục Hồng Hoang sẽ sụp đổ”.
Ngô Bình: “Tiền bối nói vậy là sao ạ?”
Quảng Thành: “Tôi đi thăm thú khắp nơi và phát hiện có nhiều Khuyên Giới đã thống nhất từ lâu, người thống trị bọn họ cũng đều là anh tài tuấn kiệt. Bây giờ, biến cố lớn sắp đến, quyền quản lý của Thần tộc ở mọi nơi cũng giảm dần. Đây tuy là tai hoạ với Nhân tộc nhưng cũng là cơ hội, kiểu gì cũng sẽ có thêm nhiều thế lực tiến vào Hồng Hoang và tranh quyền cai trị với Đại Thiên Tôn”.