Chương 4419
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi không biết về các thế lực này, họ cũng tu luyện Tiên đạo ư?”
Quảng Thành: “Mỗi một kỷ nguyên đều sinh ra một cách tu hành lớn, vì thế Tiên đạo chỉ là một phần trong đó thôi, chứ không phải con đường tu hành chính của mọi nơi”.
“Ví dụ có nhiều nơi tu Phật, có nơi tu Vu, nhưng ở đâu cũng có tu sĩ Tiên đạo, song không thể hình thành một Tiên Giới được”.
Ngô Bình: “Thế thì đại lục Hồng Hoang hơi đặc biệt thật”.
Quảng Thành: “Đúng thế, vì vậy có rất nhiều thế lực muốn chiếm được nơi này và khống chế Tiên Giới. Như vậy thì họ có thể nắm được tu sĩ Tiên đạo toàn thiên hạ”.
Ngô Bình: “Tiền bối nghĩ Đại Thiên Tôn có thống nhất thiên hạ được không?”
Quảng Thành: “Tôi đã gặp ông ấy mấy lần, người này rất thông minh, dã tâm cũng lớn. Nếu ông ấy có thể thống nhất được đại lục thì chiếm được các thế lực khác chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng ngoại giới không thiếu những cường giả giỏi giang như ông ấy, cuối cùng ai là chủ thiên hạ vẫn là ẩn số”.
Ngô Bình: “Thế thì Đại Thiên Tôn vẫn còn cơ hội”.
Quảng Thành: “Với những người như tôi với cậu mà nói thì sinh linh trên đời này chỉ là cỏ dại, thứ chúng ta theo đuổi là thực lực mạnh mẽ cùng cách để vượt qua kiếp nạn kỷ nguyên”.
Ngô Bình: “Tiền bối nói đúng, nhưng tôi sinh ra ở đây nên nếu giúp được gì thì tôi sẽ giúp”.
Quảng Thành cười nói: “Thế nên cậu mới là Đại Thánh, còn tôi thì không”.
Đại Thánh là hi vọng của Nhân tộc, một lòng muốn thống nhất thiên hạ, nhưng đó là điều mà Quảng Thành không có được.
Ngô Bình: “Quá khen!”
Quảng Thành: “Vấn đề lớn nhất của Nhân tộc là đánh chiếm và không tin tưởng lẫn nhau. Nếu để mà nói ai nhận được sự tín nhiệm của thế lực ở khắp nơi thì nhất định là Đại Thánh của Nhân tộc”.
Ngô Bình biết ông ấy vẫn chưa nói hết ý nên chỉ im lặng lắng nghe.
Quảng Thành: “Cậu Lý, đại đệ tử Kim Bằng của tôi và đệ tử Ngộ Minh của sư tổ Chuẩn Đề ở núi Phương Thốn có xung đột với nhau. Cách đây không lâu, Ngộ Minh này đã giở trò và nhốt đệ tử Kim Bằng của tôi vào khe Tam Thế trong núi Phương Thốn. Tuy tôi có cách cứu nó ra ngoài, nhưng đây là chuyện của tiểu bối, nếu tôi ra mặt thì sư tổ Chuẩn Đề sẽ không hài lòng. Hôm nay gặp cậu ở đây, tôi mong cậu có thể đến núi Phương Thốn một chuyến để cứu đệ tử của tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đi được, nhưng không biết sư tổ Chuẩn Đề có nể mặt hay không”.
Quảng Thành cười nói: “Chuẩn Đề vừa là Tiên vừa là Phật, năm xưa còn từng là Thánh Nhân. Nếu cậu đến đó, chắc chắn ông ta sẽ nể mặt phần nào”.
Ngô Bình nghe thấy sư tổ Chuẩn Đề từng là Thánh Nhân thì gật đầu nói: “Để tôi thử xem sao”.
Quảng Thành: “Cảm ơn cậu Lý, sau hôm nay, tôi sẽ thăng cho Thanh Nghiên làm đệ tử quan môn”.
Đệ tử quan môn cũng có nghĩa là đệ tử cuối cùng, từ nay về sau Quảng Thành sẽ không nhận thêm đệ tử nữa. Thường thì địa vị của đệ tử quan môn chỉ đứng sau đại đệ tử. Nếu Chu Thanh Nghiên trở thành đệ tử quan môn thì địa vị sẽ tăng cao, tương lai sẽ chỉ đứng sau đại sư huynh Kim Bằng!
Chu Thanh Nghiên mừng rỡ nói: “Cảm ơn sư tôn”.
Ngô Bình: “Thanh Nghiên, em cứ ở đây chờ anh, giờ anh phải đến núi Phương Thốn”.
Theo chỉ dẫn của Quảng Thành, Ngô Bình lập tức đi tới một nơi xa.
Với cao thủ như anh mà nói thì thời gian không có ý nghĩa gì, vì thế ngay sau đó anh đã đến một ngọn núi tiên. Ngọn núi này lơ lửng giữa không trung, nhìn từ xa chỉ bé bằng bàn tay. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó rất lớn, dường như có thể chứa được cả một thế giới.
Ngô Bình đứng trước núi rồi cười nói: “Sư tổ Chuẩn Đề có nhà không?”
Một cánh cửa xuất hiện trước mặt anh, có một người đàn ông mặc đồ màu xám đi ra. Người này ăn vận trông rất nho nhã, mặt không để râu, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Đại Thánh ghé chơi, thứ cho tôi không tiếp đón từ xa”.