Chương 4401
Ngô Bình nhíu mày, chẳng trách kẻ này muốn lấy sào huyệt tà ma, thì ra nhà họ Viêm biết chuyện về sào huyệt tà ma!
Anh cười khẩy: “Bây giờ ông thông báo cho nhà họ Viêm tới đón ông về, qua hôm nay thì họ chỉ nhận được cái xác thôi!”
Người này nổi giận lôi đình: “Cậu dám đối xử thế này với tôi à! Cậu có biết bây giờ nhà họ Viêm là một trong những thế lực mạnh nhất Tiên Đình không?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi chỉ biết, nếu ông không nghe lời thì hôm nay ông sẽ chết”, nói xong anh cho người áp giải ông ta xuống.
Tư Không Vũ bước lên trước nói: “Bệ hạ, năm xưa nhà họ Viêm đã rất mạnh. Tiên quốc diệt vong, nhà họ Viêm lập tức chuyển nhà, không biết đã chuyển đi đâu. Không ngờ sau này lại trở thành một trong những thế lực lớn của Tiên Đình”.
Ngô Bình: “Nhà họ Viêm có mạnh hơn nữa tôi cũng không sợ, chỉ cần không phải là ý của Đại Thiên Tôn, chúng ta đều ứng phó được. Vừa hay, tôi muốn thông qua nhà họ Viêm để hỏi rõ tà ma này có nguồn gốc như thế nào”.
Một lát sau có người tới báo đại quan nhất phẩm kia đã truyền tin đi, nhà họ Viêm cũng đã trả lời lại, họ không định tới cứu.
Ngô Bình cau mày, nhà họ Viêm này dễ dàng từ bỏ một Đạo Tổ đến vậy sao?
Đúng lúc này, anh nhận được phi thư của Thiên soái. Trong phi thư, Thiên soái nói mong anh có thể tha cho đại quan nhất phẩm kia, đồng thời nhắc đến thế lực của nhà họ Viêm cực kỳ lớn mạnh, hơn nữa rất được Đại Thiên Tôn coi trọng.
Không thể không nể mặt Thiên soái được, Ngô Bình lệnh người thả đại quan nhất phẩm kia ra. Đương nhiên, trước khi thả đi anh đã cho người đập cho ông ta một trận tả tơi, ít nhất ba tháng nữa ông ta cũng chưa hồi phục được thương thế.
Vị đại quan nhất phẩm kia vừa rời đi đã có người tới báo, nói có một vị tự xưng là Viêm Tinh tới cầu kiến.
Ngô Bình biết là người nhà họ Viêm liền cho người đưa vào trong điện.
Người đến tầm hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, thấy Ngô Bình thì khom người hành lễ: “Con cháu Viêm Thị – Viêm Tinh, bái kiến thần tướng đại nhân!”
Ngô Bình: “Chẳng phải nhà họ Viêm của cậu nói không muốn qua lại với bổn Thần tướng sao?”
Viêm Tinh cười nói: “Có vài chuyện không muốn để người ngoài biết. Hơn nữa vì thân phận đặc thù của nhà họ Viêm ở Tiên Giới nên chúng tôi không thể không cứng rắn một chút. Đương nhiên, lần này tôi đến đây cũng là để xin lỗi vì sự lỗ mãng của nhà họ Viêm”.
Ngô Bình: “Ồ, cậu muốn xin lỗi à?”
Viêm Tinh nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Có kẻ đã tự tiện đứng ra làm chuyện này nên mới đắc tội với thần tướng đại nhân. Sau khi gia chủ biết chuyện đã nổi cơn thịnh nộ, trừng phạt nghiêm khắc kẻ đó rồi!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Mấy chuyện này không cần phải nói với tôi, nói chút chuyện gì có ích hơn đi”.
Viêm Tinh cũng không thấy ngại, anh ta nói: “Đương nhiên, đúng là tôi mang trong mình sứ mệnh khi đến đây. Mong Thần tướng đại nhân có thể nhường lại sào huyệt tà ma cho nhà họ Viêm”.
Ngô Bình: “Cậu chắc chắn trong tay tôi có sào huyệt tà ma à?”
Viêm Tinh cười nói: “Có hay không chỉ mình Thần tướng đại nhân biết. Nếu ngài đồng ý nhường, nhà họ Viêm chúng tôi sẽ trả một cái giá khiến ngài hài lòng. Nếu ngài không muốn, chúng tôi cũng không thể cưỡng cầu”.
Ngô Bình: “Ồ, cái giá khiến tôi hài lòng là gì, nói ra nghe thử”.
Viêm Tinh: “Một toà pháo đài kỷ nguyên!”