Cảnh giới này nằm trong đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh. Người tu luyện tới đây gọi là Thần Tiên Vương!
Bất ngờ đột phá được cảnh giới khiến anh vui mừng khôn xiết nhưng cũng không vội vã quay lại Thượng Thiên Giới mà tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo là cảnh giới thứ năm Thần Tiên Kinh!
Thấm thoắt đã mười ngày trôi qua, đợi khi anh đột phá cảnh giới lần nữa xong thì xuất quan.
Trương Quân đang đợi ở ngoài. Thấy cậu, Ngô Bình hỏi: “Báo thù xong chưa?”
Trương Quân gật đầu: “Hắn ta căn bản không đỡ nổi một chưởng, có điều người bảo vệ hắn thì có chút sức mạnh. Tuy nhiên, cũng chỉ tốn chút công sức mà thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Cậu là là kiếp nạn Thánh Nhân của tôi, giờ mọi chuyện ổn rồi thì cậu có thể rời khỏi đây”.
Nói rồi, anh thu lại năm thành công lực. Xung quanh Trương Quân toả ra một luồng sáng, khí tức trở nên vô cùng huyền diệu.
Ngô Bình chém một nhát vào không trung, như thể đang chém đứt mối liên hệ giữa hai người họ. Sau đó anh nói: “Từ giờ trở đi, cậu là hoá thân đã cắt đứt liên hệ với tôi, sau này hai ta sẽ không liên quan đến nhau nữa”.
Trương Quân cúi đầu: “Đa tạ!”
Ngô Bình cười nói: “Cứ đi tung hoành ngang dọc đi, nếu có việc cần thì tới tìm tôi”.
Trương Quân gật đầu rồi hoá thành một luồng sáng và biến mất.
Sau khi Trương Quân đi khỏi, thế giới tâm linh của Ngô Bình càng được đả thông, dễ dàng lĩnh ngộ thức cuối cùng của cảnh giới Võ Thánh là Mạt Thế quyền!
Mạt Thế quyền này có chút uy lực của đại kiếp Kỷ Nguyên, uy lực mạnh kinh hoàng. Đến cả Ngô Bình thi triển nó mà còn cảm thấy quyền thức này có sát lực quá mạnh, không thể tuỳ tiện sử dụng trong mọi trường hợp.
Vài ngày sau, anh đột phá đến cảnh giới cao nhất của Thần Tiên Vương, cảm thấy trong người khí tức tràn trề.
Anh đã trở thành Thần Tiên Vương nên có thể đi mở bảo thất đầu tiên. Sau khi dặn dò đệ tử trông coi Huyền Nguyên Môn, anh đi tới Thượng Thiên Giới.
Thượng Thiên Giới có bảy bảo thất được tiên tổ Thông Thiên để lại. Trước khi mở mỗi bảo thất đều phải hoàn thành một nhiệm vụ. Trở thành Thần Tiên Vương chính là nhiệm vụ để mở bảo thất đầu tiên.
Thông Thiên: “Chúc mừng, cậu đã trở thành Thần Tiên Vương. Tiếp theo, hãy mở bảo thất đầu tiên”.
Ngô Bình từ lâu đã nóng lòng mở bảo thất, anh nói: “Mau lên nào”.
Trước mặt anh hiện ra một cánh cổng màu vàng, đằng sau cánh cửa có lớp sương mù màu tím phát sáng. Anh không do dự mà lập tức bước vào bên trong cánh cửa. Đằng sau nó là một không gian rộng lớn.
Ở đây chứa đầy sách, loại nào cũng có. Nào là tuyển tập kinh sử, sách của các vị hiền triết,… nhưng nhiều nhất là các tác phẩm nghiên cứu Tiên Đạo mà người đi trước để lại.
Nhìn thấy đống sách này, Ngô Bình không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng mừng rỡ. Anh lập tức lật mở sách, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.
Con người có thể phát triển đi lên chính là do có được tri thức mà đời trước để lại. Một người có tài năng đến đâu thì cũng không thể tự mình tạo ra mọi thứ. Chỉ có cách đứng trên vai những người đi trước thì mới có thể tạo ra những thành tựu ngày càng rực rỡ.
Anh bình tâm lại, chuyên tâm đọc sách. Anh đọc sách liền hai ngày, sau đó mang toàn bộ sách cất vào động tiên để có thể đọc bất cứ lúc nào.