Ngô Bình: “Phiền Tiên đốc rồi”.

Lâm Duy Tiên đi ra ngoài dặn dò thuộc hạ rồi quay lại nói: “Đại Thánh, người tìm Liễu Chí Mưu này có việc gì ạ?”

Ngô Bình: “Ông ấy có mấy vấn đề khó hiểu về luyện đan muốn thỉnh giáo tôi”.

Nghe thấy Ngô Bình cũng là thầy luyện đan, hơn nữa còn chỉ dẫn cho thầy luyện đan năm sao, Lâm Duy Tiên ngạc nhiên nói: “Chắc chắn tài đan đạo của Đại Thánh đã trên cấp năm sao rồi ạ?”

Ngô Bình: “Gần đây, tôi mới đi kiểm tra thì là Đan Vương nhất phẩm”.

Lâm Duy Tiên hít vào một luồng khí lạnh, sau đó thầm nghĩ đúng là Đại Thánh có khác, đạt đến cấp Đan Vương nhất phẩm luôn. Với anh ta mà nói thì trình độ này chính là truyền kỳ.

“Đại Thánh, tiểu nhân cũng biết một chút về luyện đan, nhưng mới ở cấp hai sao thôi, so ra còn thua người nhiều lắm ạ”.

Ngô Bình cười nói: “Lâm Tiên đốc cũng biết luyện đan à? Giỏi quá!”

Lâm Duy Tiên: “Chỉ biết một chút thôi ạ. Đại Thánh, không biết người tu luyện ở đâu ạ?”

Ngô Bình: “Khắp mọi nơi”.

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh định ở lại đây bao lâu?”

Lúc này, có người tới báo rồi đưa một văn thư cho Lâm Duy Tiên. Anh ta đọc qua rồi biến sắc mặt, sau đó nói với Ngô Bình: “Đại Thánh, tiểu nhân sẽ mời đại sư Liễu đến đây ngay”.

Ngô Bình cười nói: “Phiền Tiên đốc”.

Lâm Duy Tiên hớt hải chạy ra ngoài rừng trúc rồi đến đế đô.

Lúc này, Liễu Chí Mưu vừa bị người ta giải lên đại đường, quan Tri phủ và đám thuộc hạ chuẩn bị tiến hành thẩm vấn ông ấy.

“Liễu Chí Mưu, bổn quan hỏi ông, tại sao ông lại giả mạo lập công để nhận thưởng hả? Ông có biết đấy là tội chết không?”

Liễu Chí Mưu đứng bên dưới rồi thờ ơ đáp: “Đúng là chúng tôi đã giết Khôi Mi Đạo Quân, là các người đã cướp công để giành thưởng, chính các người đã hãm hại tôi”.

Quan Tri phủ đập mạnh tay xuống bàn nói: “Láo xược! Dù ông có nhận hay không thì hôm nay cũng phải chịu tội”.

Liễu Chí Mưu cười phá lên: “Ông tưởng mình là quan Tri phủ thì có thể đổi trắng thay đen và hãm hại người dân à?”

Quan Tri phủ cười lạnh nói: “Ở đây tôi là người có quyền quyết định mọi thứ, dù ông có nguỵ biện thế nào cũng vô dụng thôi, người đâu, dùng hình!”

Liễu Chí Mưu bất chợt phóng khí tức của Đại Đạo Quân ra, mọi người trong công đường đều choáng váng. Nhưng ngay sau đó, đại trận ở đây đã vận chuyển, một luồng sức mạnh to lớn đã đàn áp được Liễu Chí Mưu.

Sau vài giây kinh hãi, quan Tri phủ cười phá lên: “Không ngờ ông lại che giấu kỹ thế, tiếc là đừng nói là Đại Đạo Quân, đến Đạo Tổ cũng là gì với trận pháp ở đây đâu”.

Thấy sức mạnh của mình bị đàn áp, Liễu Chí Mưu thu khí tức lại rồi bình thản nói: “Nếu ông thông minh thì mau thả tôi ra, sau đó trả tiền thưởng lại cho tôi, không thì ông sẽ phải hối hận đấy”.

Quan Tri phủ cười khẩy nói: “Người đâu, dùng hình!”

Đúng lúc này, có nha dịch hớt hải chạy vào báo: “Lệnh y đại nhân đến!”

Quan Tri phủ thấy lạ thì chuyện này mình đã bàn với Lệnh y rồi, sao anh ta lại chạy đến đây làm gì? Nhưng sau đó, ông ta vẫn nhanh chóng ra tiếp đón.

Vừa ra ngoài, ông ta đã sững người, vì Lệnh y đại nhân đang khúm núm như con cháu đi cùng với một người thanh niên. Người thanh niên này trông rất oai phong, gương mặt thì đầy vẻ tức giận.

Lệnh y mời người thanh niên vào rồi lau mồ hôi lạnh nói: “Đại Thánh, là chỗ này ạ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play