Sau đó, anh ta tức tối lườm quan Tri Phủ: “Tên khốn này, đến đại sư Liễu cũng dám bắt à? Mau thả người nhanh!”
Quan Tri phủ ngẩn ra: “Tiên đốc đại nhân đây ạ…”.
Chát!
Lệnh y tát cho ông ta một cái, sau đó đi tới cạnh Liễu Chí Mưu rồi chắp tay nói: “Đại sư Liễu, chuyện này chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, đại sư không hề giả mạo lập công, là chúng tôi sai, thật lòng xin lỗi đại sư”.
Liễu Chí Mưu cười lạnh nói: “Sai? Tôi thấy không phải các người sai, mà là tham tiền thưởng của tôi thì có”.
Người thanh niên này chính là Lâm Duy Tiên, anh ta tiến lên rồi chắp tay nói: “Tôi là Tiên đốc của đại thế giới Trung Ương. Tôi họ Lâm, nhận lệnh của Đại Thánh đến mời đại sư đến một nơi”.
Liễu Chí Mưu biết Đại Thánh mà anh ta nói chính là Ngô Bình nên cố tình tỏ ra ngạc nhiên: “Đại Thánh đang ở đây ư?”
Lâm Duy Tiên hào hứng nói: “Đại Thánh đang ở chỗ tôi, người bảo đại sư muốn thỉnh giáo về luyện đan”.
Liễu Chí Mưu: “Trình độ luyện đan của Đại Thánh là số một trong thiên hạ, tôi được thỉnh giáo người đúng là phúc ba đời”.
Lâm Duy Tiên cảm thán: “Đúng vậy, Đan Vương Nhất Phẩm thì làm gì còn ai địch lại nữa?”
Liễu Chí Mưu: “Đây chỉ là kết quả kiểm tra ra thôi, chứ tôi thấy cấp bậc thật sự của Đại Thánh còn cao hơn”.
Lâm Duy Tiên kinh ngạc: “Cao hơn ư?”
Liễu Chí Mưu: “Nếu các hạ được tiếp xúc với Đại Thánh lâu hơn thì sẽ hiểu điều tôi nói”.
Hai người coi Lệnh y và quan Tri phủ như không khí, mãi sau Liễu Chí Mưu mới nói: “Tiên đốc đại nhân, thuộc hạ của ngài đã vu oan cho tôi, còn đòi chém đầu tôi đấy”.
Lâm Duy Tiên lườm quan Tri phủ rồi nói: “Nói thật mau, nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ trảm luôn!”
Quan Tri phủ sợ mất mật, nào dám có nửa lời dối trá nên đã kể lại mọi chuyện. Đương nhiên cũng nhắc đến Lệnh y, người này tái mặt rồi cũng quỳ xuống đất.
“Các người đúng là to gan lớn mật! Bình thường thì thôi, nhưng lần này đã động đến Đại Thánh thì đáng chết rồi! Người đâu, giải họ xuống rồi điều tra rõ tội trạng của họ cho ta”.
“Vâng!”
Thuộc hạ của Lâm Duy Tiên xông lên rồi bắt quan Tri phủ và Lệnh y lại.
Hai người này bị giải đi xong, Lâm Duy Tiên nói: “Đại sư, chúng ta đi gặp Đại Thánh thôi chứ?”
Liễu Chí Mưu gật đầu: “Được, tôi sẽ đi cùng đại nhân”.
Giông bão kết thúc, Liễu Chí Mưu đi theo Lâm Duy Tiên về rừng trúc để gặp Ngô Bình.
“Lý Đại Thánh!”
Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức hành lễ.
Ngô Bình: “Đại sư Liễu, chúng ta gặp lại rồi”.
Liễu Chí Mưu cười thầm trong bụng, nói: “Vâng, cuối cùng thì tại hạ cũng được gặp lại Đại Thánh. Hiện tại hạ đang có rất nhiều câu hỏi về luyện đan muốn thỉnh giáo người”.
Sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lâm Duy Tiên nói: “Đại Thánh, tiểu nhân có chuyện thỉnh cầu. Đại Thánh có thể độ lượng chỉ dẫn cho tiểu nhân thành Thánh Nhân được không ạ?”
Ngô Bình: “Gặp nhau ở đây là cái duyên, nếu anh đã có lời thì tôi sẽ hỗ trợ”.
Lâm Duy Tiên mừng rỡ nói: “Cảm ơn Đại Thánh!”
Ngô Bình: “Anh ngồi xuống đi!”