Liễu Chí Mưu cười phá lên nói: “Tôi là Đại Đạo Quân, nếu tôi không muốn thì sao họ nhốt tôi ở đây được? Công tử cứ đi đi!”
Phủ Tiên đốc nằm ở phía Tây đế đô, chiếm diện tích rất lớn, Tiên đốc ở đây tên là Lâm Duy Tiên. Người này vẫn còn khá trẻ, nhưng tu vi đã cao thâm, là một Thần Tiên. Hơn nữa, anh ta chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân rồi, đã thế còn là một đại sư luyện đan hai sao.
Ngọn núi phía sau phủ có một rừng trúc âm u, linh khí dồi dào, là một nơi lý tưởng để tu hành. Lâm Duy Tiên thường xuyên tu luyện trong một căn nhà trúc ở đây.
Mấy ngọn núi quanh rừng trúc đều có cấm chế, người ngoài không thể vào được.
Chiều nay, Lâm Duy Tiên cũng đến đây luyện công như mọi khi.
Sau khi vào căn nhà trúc rồi, anh ta chợt thấy có người ở đây nên lập tức nổi giận. Hắn đang định gọi quản gia tới thì khí tức của người trong nhà đã khiến anh ta phải tái mặt, vì người này đã là một Đại Thánh!
Lửa giận trong Lâm Duy Tiên lập tức vụt tắt, anh ta đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân nên hiểu rất rõ sức mạnh của Đại Thánh.
Anh ta hắng giọng rồi lịch sự lên tiếng: “Vãn bối Lâm Duy Tiên tham kiến Đại Thánh!”
“Hả?”, một giọng nói vang lên: “Anh biết tôi là Đại Thánh à?”
Lâm Duy Tiên vội nói: “Vãn bối sắp đột phá cảnh giới Thánh Nhân nên khá mẫn cảm với khí tức của Đại Thánh, vì thế mới cảm nhận được. Nếu làm phiền đến Đại Thánh thì vãn bối xin cáo lui!”
Ngô Bình: “Tôi tình cờ đi ngang qua, thấy nơi này vắng vẻ lại không có ai ở nên định vào nghỉ lại, không ngờ là chỗ của anh”.
Lâm Duy Tiên vội nói: “Tệ xá được Đại Thánh ghé chơi vài giây cũng là vinh hạnh của tiểu nhân rồi. Đại Thánh muốn ở lại đây bao lâu cũng được, nếu người cần gì thì cứ bảo với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn, không biết công tử tên gì?”
Lâm Duy Tiên: “Tiểu nhân là Lâm Duy Tiên, đảm nhiệm chức Tiên đốc ở đây. Hôm nay được gặp Đại Thánh đúng là diễm phúc ba đời của tiểu nhân”.
Ngô Bình: “Tôi thấy trên người anh có chút khí tức Thánh Nhân, anh cũng sắp đột phá cảnh giới ấy rồi nhỉ?”
Lâm Duy Tiên cười đáp: “Đại Thánh quả là có con mắt tinh tường, đúng là tiểu nhân đang đột phá cảnh giới này, nhưng vẫn chưa thành công”.
Ngô Bình: “Con đường tu hành của Thánh Nhân có vẻ tương tự như Đạo Quân, nhưng thật ra lại khác nhau nhiều đấy, anh khó đột phá cũng là chuyện bình thường”.
Lâm Duy Tiên vội hỏi: “Đại Thánh, người có thể chỉ dẫn cho tiểu nhân một chút không ạ? Tiểu nhân đã dùng đủ mọi cách, cảm thấy mình chỉ còn cách Thánh Nhân một bước nữa thôi, nhưng không thể vượt qua ngưỡng ấy được”.
Ngô Bình: “Thánh Nhân tu luyện Thánh đạo của Nhân tộc nên phải phải dựa vào sức mạnh của bản thân để đột phá, Đạo Quân thì dựa vào Thiên đạo, hai cái đương nhiên là khác nhau”.
Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh dạy phải ạ!”
Ngô Bình trò chuyện thêm với Lâm Duy Tiên vài câu, thấy anh ta rất lễ phép với mình thì hỏi: “Anh là Tiên đốc ở đây thì có thể hỏi thăm về một người giúp tôi được không?”
Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh muốn tìm ai ạ?”
Ngô Bình: “Đó là một đại sư luyện đan năm sao tên là Liễu Chí Mưu, chắc bây giờ cũng đang ở gần đây, người này cũng coi như bạn cũ của tôi”.
Lâm Duy Tiên nói ngay: “Xin Đại Thánh chờ cho một chút, tiểu nhân sẽ sai người đi tìm ngay”.