Ba người đang ngồi chia chác thì đột nhiên Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình trong phòng giam.

“Công tử, sao cậu lại đến đây?”, Liễu Chí Mưu vội vàng đứng dậy.

Ngô Bình thấy ông ấy vẫn bình tĩnh như thường thì hiểu dụng ý của ông ấy ngay: “Ông cố tình che giấu tu vi à?”

Liễu Chí Mưu: “Họ muốn cướp tiền của công tử thì sao tôi tha cho được!”

Ngô Bình: “Họ định giết ông à?”

Liễu Chí Mưu: “Giả vờ lập công để lĩnh thưởng là phạm tội chết, đương nhiên phải chém đầu rồi”.

Ngô Bình: “Họ là ai? Ông đã tra ra chưa?”

Liễu Chí Mưu: “Là Phương Đại Vi – quan Tri phủ Thành An, cấp trên của người này là Lệnh y ở đế đô. Tên này cướp tiền thưởng của mình xong thì kiểu gì cũng phải chia cho Lệnh y”.

Ngô Bình: “Đó là quan mấy phẩm?”

Liễu Chí Mưu: “Tam phẩm, Tri phủ Thành An là quan ngũ phẩm”.

“Vậy là người chúng ta phải đối mặt là Lệnh y của đế đô rồi”.

Liễu Chí Mưu: “Song trên họ vẫn còn một người nữa, tuy người này chỉ là quan nhị phẩm, nhưng có địa vị còn cao hơn cả đại quan nhất phẩm, quyền lực mạnh lắm. Hơn nữa, đây còn là một chức quan lớn ở đại thế giới Trung Ương, người này được gọi là Lâm Tiên đốc”.

Chức quan lớn nhất ở đại thế giới của Tiên giới được gọi là Tiên đốc, một chức vị chỉ sau Đại Thiên Tôn.

Ngô Bình: “Ông Liễu, ông làm thế này để tiếp cận Lâm Tiên đốc à?”

Liễu Chí Mưu: “Với thực lực của công tử thì không cần phải để ý đến chức quan Tiên đốc nhỏ bé này, lý do tôi làm thế này cũng đơn giản thôi, đó là bắt người định cướp tiền của công tử phải trả giá! Chỉ có vậy thì họ mới biết là không được động vào công tử”.

Ngô Bình: “Suy nghĩ của ông là đúng, cửa hàng đan dược của chúng ra muốn có chỗ đứng ở đế đô thì phải lập uy trước”.

Liễu Chí Mưu: “Nếu đến một quan Tiên đốc mà cũng phải cúi đầu trước chúng ta thì còn ai ở Tiên giới dám động đến công tử nữa, như vậy sẽ bớt phiền phức đi phần nào”.

Ngô Bình: “Lập uy thì cũng được, nhưng ông phải nghĩ cho kỹ, chúng ta sẽ làm đến bước nào”.

Liễu Chí Mưu: “Đánh cấp dưới thì cấp trên sẽ lòi mặt ra. Khi ấy mình không cần phải nể mặt ai hết, cứ cho họ biết sự lợi hại của công tử là được”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, có phải ông lên kế hoạch hết rồi không?”

Liễu Chí Mưu: “Lâm Tiên đốc này vẫn còn khá trẻ nhưng được Đại Thiên Tôn rất coi trọng, nghe đâu dạo này còn chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân. Ngoài ra, hắn còn là đại sư luyện đan hai sao nữa”.

Ngô Bình: “Đột phá Thánh Nhân ư?”

Liễu Chí Mưu: “Công tử, chính vì hắn sắp đột phá Thánh Nhân nên mới cần cho hắn biết sức mạnh của cậu. Cũng vì hắn là thầy luyện đan nên mới cần để hắn thấy sự vĩ đại của Đan Vương nhất phẩm”.

Ngô Bình: “Ông muốn tôi thu phục người này à?”

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Ở thế giới này thì ngoài công tử ra, không ai có thể thu phục hắn được, Đại Thiên Tôn cũng không”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, có chuyện này thôi mà ông phải vất vả suy tính thế à”.

Liễu Chí Mưu: “Tôi tiện làm thôi, công tử hãy nghĩ cách gặp Lâm Tiên đốc đó, việc còn lại chắc không cần tôi thì công tử cũng biết rõ rồi”.

Ngô Bình: “Ừ, tôi biết rồi, nhưng ông phải chịu khổ một chút vậy”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play