Lúc anh tu luyện, khí thế đáng sợ làm kinh động người đời, đám người La Tri Thiền vội vã đến xem.
Ngô Bình đẩy cửa đi ra, khí thế toàn thân càng sâu lắng hơn. Giờ anh không chỉ là Đại Thánh mà còn là Chân Vương!
La Tri Thiền cảm thán: “Uy thế kinh khủng như vậy đúng là vạn năm có một!”
Ánh mắt La Khởi Vân tràn đầy sự kính ngưỡng, cô ấy lẩm bẩm: “Nếu có gả thì cũng phải gả cho bậc anh hùng thế này!”
La Tri Thiền nói nhỏ với La Khởi Vân: “Khởi Vân, ông nội nói cho con biết một bí mật. Nếu con lấy Lý Đại Thánh thì con của các con cũng sẽ có huyết mạch Đại Thánh, tiền đồ tươi sáng”.
La Khởi Vân đỏ mặt nói: “Ông, nhưng anh ấy có ưng cháu không?”
La Tri Thiền: “Đại Thánh là một anh hùng nên chắc chắn không thiếu hồng nhan ở bên cạnh, nhưng không sao, cháu không cần phải chiếm được hoàn toàn cậu ấy, chỉ cần có một danh phận thôi là thành công rồi”.
Ngô Bình hỏi Chỉ U: “Ông Liễu về chưa?”
Chỉ U lắc đầu: “Chưa ạ”.
“Vẫn chưa về cơ à?”, Ngô Bình thấy hơi lạ, vì chỉ lấy giải thưởng thôi mà sao lại lâu thế?
Đúng lúc này, có người tới thăm hỏi. Người này rất lạ mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Bình thì đã tiến lên hành lễ ngay: “Đại sư Lý phải không ạ? Liễu Chí Mưu sai tiểu nhân đến nói với người là ông ấy đã bị người của nha môn nhốt lai với tội danh lập công giả để nhận thưởng”.
Ngô Bình cau mày: “Lập công giả để nhận thưởng ư?”
Người kia nói: “Vâng thưa đại sư. Chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa ở đế đô, nếu người muốn cứu ông ấy thì tốt nhất hãy chuẩn bị nhiều tiền, không thì kiểu gì ông ấy cũng bị giết”.
Ngô Bình nổi giận nói: “Thế là hãm hại người khác rồi còn gì!”
La Tri Thiền: “Đại Thánh, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi cũng có vài mối quan hệ ở đế đô”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, để tôi tự làm! Tôi muốn xem tên mắt mù nào dám động vào người của mình”.
Lúc này, Đại Đạo Quân Liễu Chí Mưu cũng đang bị nhốt trong đại lao của phủ Thành An tại đế đô, tội danh của ông ấy là giả mạo lập công để lĩnh thưởng.
Đám nha dịch ở đây đương nhiên không phải đối thủ của ông ấy, nhưng Liễu Chí Mưu không hề phản kháng, mà vẫn để mặc cho họ dẫn mình đến đây.
Lúc này có mấy người đang cụng ly ở hậu viện sau phủ, trong đó có cả tri phủ đại nhân của Thành An.
Tri phủ Thành An tươi cười nói: “Hai vị huynh đệ, tôi sẽ lấy 100 tỷ trong số 150 tỷ tiền thưởng, số còn lại thì hai anh em chia nhau nhé!”
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, một người đàn ông râu xồm trong số đó cười nói: “Đại nhân, 50 tỷ chia hai hơi ít thì phải? Dẫu sao chúng tôi cũng chịu nguy hiểm lớn hơn mà”.
Tri phủ thờ ơ nói: “Hai người phải biết là người chúng ta bắt là một thầy luyện đan, lo vụ này không dễ đâu”.
“Hả? Thế ông ta có lai lịch lắm à?”
Tri phủ: “Người này tên là Liễu Chí Mưu, tôi đã điều tra rồi, ông ta từng là một đại sư luyện đan bốn sao”.
Hai người kia ngạc nhiên nói: “Đại sư luyện đan bốn sao ư? Đúng là không dễ đối phó thật, kiểu gì cũng có quan hệ rộng lắm”.
Quan Tri phủ: “Cho nên tôi lấy 100 tỷ là chuyện rất bình thường, nói thật thì tôi cũng không nuốt trọn số tiền ấy đâu, còn phải chia quá nửa cho cấp trên nữa”.
Thật ra, vì số tiền thưởng này quá hấp dẫn nên vị quan này mới mạo hiểm như vậy.