Lúc này, Ngô Bình và La Khởi Vân xuất hiện trong một khu vườn trà, anh đã thả thánh vực để những người bên ngoài không thể tìm thấy họ bằng cách dùng thần niệm.
La Khởi Vân bật khóc: “Lý công tử, bố mẹ tôi thực sự đã mất rồi sao?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hẳn là như vậy. Tôi cảm thấy chú hai và chú ba của cô có vấn đề gì đó. Còn nữa, tại sao ông nội cô lại bế quan vào lúc này? Lại thêm cả việc bố mẹ cô có thể đã qua đời, tôi nghĩ những chuyện này nhất định có sự liên quan”.
Toàn thân La Khởi Vân run lên: “Ý anh là chú hai và chú ba đã giết bố mẹ tôi?”
Ngô Bình: “Tôi cũng không rõ, chỉ cảm thấy bọn họ không nên đối với cô như vậy, cô thử nghĩ xem, nếu như bố mẹ cô bị giết, ai là người được lợi nhất”.
La Khởi Vân lẩm bẩm: “Đương nhiên là chú hai và chú ba. Ông nội luôn nói chú hai quá thực dụng còn chú ba quá cực đoan, bọn họ không thích hợp quản lý gia sản, cho nên ông nội luôn bồi dưỡng bố tôi, còn truyền dạy hết tất cả kỹ năng sao trà cho bố tôi!”
Nghe thế Ngô Bình khẽ thở dài, anh biết thực tế sẽ khá giống với dự đoán của anh.
La Khởi Vân khóc nói: “Họ là anh em ruột mà, sao họ có thể như thế với anh cả của mình chứ!”
Ngô Bình: “Giờ phải tìm thấy ông nội cô đã. Ông ấy là Thánh Nhân, giết ông ấy không dễ”.
La Khởi Vân hoàn hồn lại, nói: “Đúng, phải tìm ông nội đã, mong ông không sao!”
Ngô Bình: “Vừa nãy tôi không trở mặt với chú hai của cô là vì muốn âm thầm điều tra rõ tất cả. Nếu không ngộ nhỡ làm người khác bị thương thì không hay”.
La Khởi Vân gật đầu thật mạnh: “Lý công tử, xin trông cậy vào anh”.
Ngô Bình ngồi xếp bằng, đưa thần hồn ra. Anh liền cảm thấy ngay cách anh không xa có một không gian thần bí, trong đó có một tia thánh lực đang chuyển động. Loại thánh lực này chỉ có một Đại Thánh có thánh vực như anh mới có thể cảm nhận.
Một lúc sau anh mở mắt ra, cười nói: “Gần đây có một Thánh Nhân, người đó chắc cũng bị thương, may mà không nguy hiểm đến tính mạng”.
La Khởi Vân vui mừng nói: “Nếu là Thánh Nhân thì nhất định là ông nội tôi. Xung quanh đây ngoại trừ nhà họ La thì không đâu có Thánh Nhân!”
Ngô Bình: “Tôi cứu người ra đã, sau đó sẽ hỏi chuyện sau”.
La Khởi Vân cúi người thật sâu: “Cảm ơn anh!”
Ngô Bình: “Cô La đừng khách sáo, cô đợi tôi một chút”.
Nói xong anh liền biến mất.
Gần một đỉnh núi, trong một không gian thần bí có một ông lão râu tóc bạc trắng bị dính trên một mạng nhện. Một con nhện màu vàng kim khổng lồ đang nhả tơ, trói chặt lấy ông lão từng lớp một.
Ông lão mang vẻ mặt tức giận, đôi mắt tràn đầy sự thất vọng.
Dưới mạng nhện, chú hai và chú ba của La Khởi Vân đang đứng sánh vai.
Ông lão râu bạc chính là Trà Thánh La Tri Thiền, ông ấy lạnh lùng nói: “Sao chúng mày còn chưa giết tao?”
Con trai thứ hai của La Tri Thiền tên là La Hiểu Sinh, con trai thứ ba tên là La Hiểu Huy. Lúc này cả hai người đều nhìn bố mình là Trà Thánh La Tri Thiền với ánh mắt lạnh lùng.
La Hiểu Huy nói nói: “Bố à, công việc kinh doanh trà của chúng ta sau này sẽ không thể tách rời khỏi tên của bố, vì vậy con hy vọng bố có thể hợp tác với chúng con, điều này sẽ có lợi cho tất cả chúng ta”.
“Cái gọi là hợp tác của mày chính là khống chế tao đúng không?”, La Tri Thiền bình tĩnh hỏi.