La Khởi Vân vội vàng trốn sau lưng Ngô Bình, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt lưng tròng.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì đâu”, Ngô Bình thản nhiên nói.

Người đàn ông trung niên giận dữ: “Thằng nhóc này, cậu cũng dũng cảm đấy!”

Khí thế của ông ta tăng vọt, hóa ra ông ta là một Đạo Quân, sau lưng ông ta xuất hiện một ảo ảnh quái vật tám tay. Tám cánh tay đồng thời kết ấn, Ngô Bình cảm giác được có một luồng sức mạnh từ bốn phương tám hướng đến ngăn cản anh.

Đây là một đạo thuật rất lợi hại, nhưng đáng tiếc đối thủ của ông ta là Ngô Bình. Anh chỉ vừa lắc người, tám cánh tay ảo ảnh đồng thời nổ tung, người đàn ông trung niên cũng kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Cậu là ai?”, ông ta kinh hãi hỏi.

La Khởi Vân hừ lạnh: “Anh ấy là bạn của cháu, tu vi của anh ấy cao hơn chú rất nhiều!”

Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Khởi Vân, cháu dám cấu kết với người ngoài, cháu muốn làm phản à!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, một người đàn ông trung niên xuất hiện, lớn tiếng hỏi.

Nhìn thấy người đó, La Khởi Vân nói: “Chú hai, chú ba nhất quyết ép cháu gả vào nhà họ Minh!”

Người đàn ông trung niên này thản nhiên nói: “Khởi Vân, gả vào nhà họ Minh không phải là lựa chọn tốt nhất cho cháu sao?”

La Khởi Vân sửng sốt: “Chú hai, ngay cả chú cũng nói như vậy sao?”

Nhìn thấy người này, Ngô Bình thầm giật mình, bởi vì anh vừa ngửi được một chút sát ý và một chút máu tươi từ trên người kẻ này, ông ta vừa mới giết người!

Anh hỏi: “Khởi Vân, bố mẹ cô ở đâu?”

La Khởi Vân: “Bố và mẹ tôi ra ngoài đi tìm giống trà, đã nửa năm không quay trở lại”.

Ngô Bình: “Tìm giống trà lâu như vậy sao?”

La Khởi Vân: “Rất khó nói, đôi khi cần vài ngày, đôi khi cần đến nửa năm hoặc một năm”.

Ngô Bình khẽ nhắm mắt lại, trong lòng tính toán một phen, sau đó mở mắt ra, khẽ thở dài nói: “Nếu như tôi không đoán sai, hiện tại bố mẹ cô có thể đã lành ít dữ nhiều”.

Vẻ mặt của La Khởi Vân thay đổi rõ rệt: “Lý công tử, anh nghĩ rằng bố mẹ tôi gặp nguy hiểm sao?”

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Chỉ sợ bọn họ đã không còn sống, bị người khác giết”.

La Khởi Vân sửng sốt: “Không thể nào! Bố mẹ tôi sao có thể chết! Lý công tử, anh chắc chứ? Liệu có tính sai không?”

Ngô Bình: “Tôi đã tính quẻ, tôi chắc chắn ít nhất 95%”.

La Khởi Vân đột nhiên ôm mặt khóc thảm thiết, vô cùng đau xót.

Người đàn ông trung niên mới tới trầm giọng nói: “Thằng nhóc kia, cậu đang nói cái gì vậy, anh cả tôi làm sao vậy?”

Ngô Bình nhìn ông ta, cười lạnh nói: “Nếu như tôi không sai, kẻ sát nhân chính là ông đúng không?”

Người đàn ông sửng sốt, tức giận nói: “Vớ vẩn!”

Ngô Bình cười lạnh: “Nói vớ vẩn à, ông để tôi thử là biết ngay!”

Người đàn ông trung niên: “Cậu là cái thá gì chứ!”. Người đàn ông trung niên tức giận, khi hai tay ông ta vừa chắp lại, trong không trung liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ đen như mực, nó chộp lấy Ngô Bình.

Ngô Bình kéo lấy La Khởi Vân và di chuyển hàng trăm dặm ngay lập tức, anh không xung đột với bên kia mà chọn cách tạm thời tránh đi.

Thấy Ngô Bình và La Khởi Vân đã biến mất, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nói: “Đuổi theo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play