La Hiểu Sinh khẽ thở dài và nói: “Bố à, khi chúng con còn bé, bố vô cùng cưng chiều anh trai và cho anh ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất. Bố có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em ba và con không?”
La Tri Thiền khẽ thở dài: “Những gì hai chúng mày có được đâu có ít hơn những gì anh cả chúng mày có? Thứ tao cho thêm anh cả chúng mày chính là trách nhiệm, thứ trách nhiệm này chúng mày không thể gánh nổi”.
La Hiểu Sinh nói: “Đó không phải là trách nhiệm, đó là gia sản! Bố à, con và em ba không phục, vì vậy chúng con phải chiến đấu và giành lại những gì thuộc về chúng con”.
La Tri Thiền nhắm mắt lại: “Đây là lý do chúng mày giết anh trai của mình sao?”
La Hiểu Huy: “Chúng con không muốn giết anh cả, đó là bởi vì anh cả chống cự quá quyết liệt, vì vậy chúng con chỉ có thể giết anh cả”.
La Tri Thiền mặc dù là một Thánh Nhân, nhưng lúc này ông ấy không thể kìm được hai dòng nước mắt: “Hiểu Phong con trai bố, chính bố đã hại con!”
La Hiểu Sinh: “Bố à, lát nữa chúng con sẽ sử dụng một phương pháp bí mật để kiểm soát ý thức của bố, hy vọng bố không phản kháng, nếu không nó có thể sẽ làm tổn thương bố”.
La Tri Thiền lạnh lùng nhìn hai đứa con trai của mình: “Chúng mày sẽ không thành công đâu”.
La Hiểu Huy: “Bố à, nếu bố không đồng ý thì chúng con chỉ có thể trừ khử Khởi Vân. Bố quý Khởi Vân nhất mà, nhiều đến mức hoàn toàn không để ý đến những đứa cháu khác!”
Nghe họ nhắc đến La Khởi Vân, La Tri Thiền nghiến răng nói: “Nếu chúng mày dám làm tổn thương Khởi Vân, tao sẽ không để yên cho chúng mày đâu!”
La Hiểu Huy: “Vậy thì bố hãy hợp tác với chúng con!”
La Hiểu Sinh: “Bố à, bây giờ chúng con phải đi bắt Khởi Vân, con hy vọng khi chúng con trở lại thì bố đã nghĩ kỹ!”
Nói xong, hai đứa con bất hiếu cùng nhau đi khỏi.
Lúc này, Ngô Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh con nhện lớn màu vàng, con nhện lớn lập tức phun ra một sợi tơ vàng, muốn tóm lấy người vừa tới.
Bóng người vung tay một cái, con nhện lớn màu vàng kim hóa đá, toàn bộ mạng nhện cũng hóa đá vỡ vụn.
Không có xiềng xích của mạng nhện, La Tri Thiền lập tức ngã xuống, sức mạnh toàn thân ông ấy bị độc tố phong ấn, mất đi năng lực bay nên trực tiếp đập xuống đất.
Ông ấy bị treo lơ lửng ở độ cao nửa mét so với mặt đất, Ngô Bình giúp ông ấy đứng dậy, sau đó vươn tay rút toàn bộ độc tố trong cơ thể ông ấy ra ngoài.
La Tri Thiền thấy toàn thân được thả lỏng, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình và hỏi: “Cậu là ai?”
Nhưng ngay sau đó, ông ấy đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, vừa kích động vừa hưng phấn: “Tham kiến Đại Thánh!”
Đại Thánh có sự áp chế tuyệt đối đối với Thánh Nhân, một khi Ngô Bình phóng ra khí tức của Đại Thánh, La Tri Thiền lập tức cúi đầu.
Ngô Bình: “La Khởi Vân đã nhờ tôi cứu ông. Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi trước đã”.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai xuất hiện trong khu vườn chỗ La Khởi Vân.
Nhìn thấy ông nội bình an trở về, La Khởi Vân đã khóc lóc quỳ xuống đất: “Ông nội, bố và mẹ của cháu đã không còn sống nữa sao?”
La Tri Thiền cũng rất đau buồn, ông ấy thở dài: “Khởi Vân, vẫn còn ông nội mà. Yên tâm, ông sẽ không để bất cứ ai làm hại cháu đâu!”