Chương 429
Tên Đạo Quân đó cười lớn: “Đúng vậy, tôi muốn cướp tiền của cậu đấy, hãy tự giác nộp mạng đi!”
Liễu Chí Mưu cười lạnh: “Ăn nói ngang ngược như thế, coi tôi là không khí à?”
Liễu Chí Mưu có tu vi không yếu, lúc này ông ấy liền bộc lộ khí tức Đại Đạo Quân!
Tên Đạo Quân kia cũng không kinh ngạc, gã cười lạnh: “Tất nhiên tôi nhận ra ông là Đại Đạo Quân. Nhưng chẳng ích gì, gặp tôi thì các người đều phải chết!”
Dứt lời xung quanh gã đột nhiên xuất hiện vô số bóng người màu đỏ trông hệt như người thật.
Thấy những bóng màu đỏ này, Ngô Bình sầm mặt, nói: “Huyết ma!”
Đạo Quân cười lạnh: “Ngươi cũng tinh mắt đấy, đây chính là huyết ma! Chúng đến từ địa ngục Huyết Hải, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cắn nuốt lẫn nhau. Ngay cả huyết ma yếu nhất cũng có thực lực cấp bậc Đạo Quân, trong tay ta có ba nghìn huyết ma, dù các người có là Đại Đạo Quân thì đã sao?”
Liễu Chí Mưu trầm giọng nói: “Huyết ma là cấm kỵ, ngươi không sợ Tiên Đình đuổi giết ngươi sao?”
Đạo Quân kia cười lạnh: “Bắt ta? Nếu như các ngươi đều chết, Tiên Đình sẽ biết sao?”
La Khởi Vân sắc mặt tái nhợt, cô ấy nói: “Ông nội ta là Trà Thánh, nếu như ngươi dám làm chúng ta bị thương, ông nội ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Cô La, nói cho gã những chuyện này cũng vô dụng, gã là kẻ liều mạng, huyết ma bên cạnh e là cũng được gã nuôi dưỡng bằng máu thịt của mình”.
Đạo Quân đó cười quái dị: “Ngươi tinh mắt đấy. Vậy thì ngoan ngoãn chịu chết đi!”
La Khởi Vân nghiến răng, cô ấy lấy ra một lá bùa thánh và nói: “Công tử đi mau, tôi sẽ ngăn gã lại!”
Vừa nói, cô ấy vừa kích hoạt lá bùa thánh, một luồng ánh sáng bao trùm lấy Ngô Bình, định đưa anh ra khỏi nơi này. Tuy nhiên sau khi ánh sáng lóe lên, Ngô Bình vẫn đứng yên.
La Khởi Vân sững sờ, cô ấy lo lắng dậm chân: “Công tử, tại sao anh không rời đi?”
Ngô Bình cười nói: “Cô La, thánh bùa này là một tấm bùa thoát hiểm cứu mạng ông nội của cô tặng cho cô, tại sao cô lại dùng nó cho tôi?”
La Khởi Vân nói: “Y thuật của công tử là vô song trên thế giới, đương nhiên tôi không thể để công tử gặp chuyện ngoài ý muốn!”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Thật là một cô gái tốt bụng”.
Nói xong, anh phóng ra khí tức của Đại Thánh, giải phóng thánh lực vô biên, đám huyết ma này lập tức phát ra những tiếng kêu chói tai, máu của Đại Thánh là liều thuốc bổ tuyệt vời cho chúng.
“Ngươi…là Đại Thánh sao?”, gã Đạo Quân kêu lên, sắc mặt không được tốt lắm.
Ngô Bình: “Ừ, ngươi cũng không mù nhỉ”.
La Khởi Vân thậm chí còn sửng sốt hơn: “Đại Thánh, công tử là một Đại Thánh sao?”
Ngô Bình khẽ mỉm cười: “Cô La đừng sợ, chỉ có mấy trăm huyết ma, không có gì đáng ngại”.
Lời vừa dứt, thánh vực liền xuất hiện, thiên hạ đệ tam sát cục được mở ra, huyết ma còn chưa kịp công kích đã bị đè xuống, chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Gã Đạo Quân và tùy tùng cũng không thể động đậy, sắc mặt chúng đều tái nhợt.
“Diệt!”
Sát cục chấn động, hàng trăm con huyết ma lần lượt nổ tung, hóa thành sương máu cuồn cuộn, sau đó bị thánh vực hấp thụ và luyện hóa. Đây là một trong những chức năng của thánh vực, biến những đối thủ mạnh mẽ thành con rối và trở thành một phần sức mạnh của thánh vực.
Sau đó, những sương mù máu này ngưng tụ thành mười hai con huyết ma, dưới sức mạnh của thánh vực, mỗi con huyết ma đều sở hữu sức mạnh của Đạo Tổ.
Gã Đạo Quân cuối cùng cũng tuyệt vọng, gã kêu to: “Công tử tha mạng, xin hãy tha cho ta!”
Ngô Bình nhìn gã chằm chằm và hỏi: “Ai bảo ngươi đến giết ta?”