Ngô Bình gật đầu, Liễu Chí Mưu ngay lập tức giơ tấm biển lên, ra giá 110 triệu.

Thấy Liễu Chí Mưu giành với mình, Minh Lam ngay lập tức tăng giá lên 120 triệu. Sau vài vòng, giá của đan dược đã lên tới 230 triệu, nhưng Liễu Chí Mưu không có ý định từ bỏ.

Minh Lam thầm tức giận, nhưng cô ta biết hai bên tiếp tục giành cũng vô ích, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Liễu Chí Mưu tiến lên trả tiền và lấy chiếc lò ngọc xuống.

Ngô Bình cầm lấy một viên đan dược to bằng quả nhãn quan sát một hồi, cười nói: “Dược tính còn 95%, hao hụt rất nhỏ”.

Sau khi lấy chiếc lò ngọc, vòng đấu giá thứ hai bắt đầu.

Vật đấu giá lần này là một cái lọ màu trắng có miệng bịt kín. Tuy nhiên, chiếc lọ phát ra ánh sáng bảy màu, vừa nhìn là có thể biết bên trong có đồ tốt.

Người bán đấu giá nói: “Trong lọ này có ba loại đan dược, ít nhất đã trải qua năm kỷ nguyên. Tuy nhiên bình miệng bịt kín, cho nên chúng ta không thể xác định đan dược bên trong là cái gì, cũng không chắc chắn là có hiệu lực hay không. Giá khởi đầu là 300 triệu, mỗi lần tăng giá không dưới 30 triệu”.

Nhưng Ngô Bình hiểu rằng cái giá phải trả không cao chút nào. Nó có thể xuyên qua bình mà phát ra ánh sáng bảy màu như vậy, điều này cho thấy linh dược trong lọ nhất định không tầm thường!

“300 triệu”, anh trực tiếp ra giá.

Quả nhiên, Minh Lam lại tiếp tục nói: “330 triệu”.

Sau một hồi giằng co, Ngô Bình hơi bực mình và nói với La Khởi Vân: “Cô La, cô có thể bảo cô ta đừng xen vào không?”

La Khởi Vân mỉm cười và nói: “Thực ra cô ấy cũng đến đây để mua một số đan dược kỷ nguyên. Nhưng anh đừng khó chịu, tôi sẽ nói với cô ấy”.

Sau đó cô ấy lén lút nói mấy câu với Minh Lam, Minh Lam sửng sốt một chút, quả nhiên dừng đấu giá.

Cuối cùng, Ngô Bình đã mua lọ thuốc với giá 420 triệu tiền Đạo.

Sau cuộc đấu giá của hai đan dược kỷ nguyên, lần đấu giá tiếp theo sẽ là phương pháp luyện đan.

Ngô Bình không hứng thú với thứ này, La Khởi Vân lại nói: “Vừa nay tôi mới nói với Minh Lam, nếu cô ấy không giành đan dược kỷ nguyên với công tử thì công tử đừng giành phương pháp luyện đan với cô ấy”.

Ngô Bình cười nói: “Phương pháp luyện đan thì có gì mà giành chứ, tôi không giành với cô ta”.

La Khởi Vân cười nói: “Với trình độ đan đạo của công tử thì tất không cần giành phương pháp luyện đan với người khác”.

Quả nhiên Ngô Bình không tham gia những lần đấu giá tiếp theo. Minh Lam thì mua được hai phương pháp luyện đan.

Đấu giá xong phương pháp luyện đan là đến đấu giá đan dược mà các thầy luyện đan đương thời luyện chế.

Ngô Bình lại càng không có hứng thú, sau khi biết tiếp theo toàn là đấu giá đan dược thì anh lập tức rời khỏi đó.

Đi ra khỏi hội Đan Đạo, anh cảm thấy có người theo dõi, liền đi cùng La Khởi Vân, Liễu Chí Mưu đến một vùng đất hoang.

Họ vừa dừng lại thì có hai người xuất hiện phía không xa. Tu vi hai người này đều rất cao, một là Đạo Quân, một là Chân Tiên.

Đạo Quân có khuôn mặt béo tròn, dáng vẻ trông rất xảo trá, gã nói: “Cậu đã tốn mấy trăm triệu tiền Đạo mua đan dược, chắc trên người có rất nhiều tiền đúng không?”

Ngô Bình nhìn gã: “Anh là Đạo Quân, chẳng lẽ lại phải đi cướp tiền của tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play