Thanh niên là đệ tử tinh anh, tuy rằng gia nhập vào đây cũng chưa lâu, nhưng bối cảnh gia tộc vững chắc, phía dưới có người nào là không nịnh bợ hắn, đây là người đầu tiên như Ngô Bình nói thẳng rằng hắn không xứng nuôi chó.

“Ngươi muốn chết hả!”. Thanh niên nổi giận phừng phừng, tay phải nhấn bên hông một cái, trong quả hồ lô vỏ xanh bay ra một đường kiếm quang, trực tiếp lấy đầu Ngô Bình.

Thấy hắn ta ra tay muốn giết người, Ngô Bình cười khẩy, đợi kiếm quang gần đến chỗ mình, anh há miệng hút vào một cái, hút luôn kiếm quang vào trong bụng, sau đó miệng anh cử động rồi nhổ ra một viên trân châu màu vàng.

Kiếm khí đó được ngưng kết từ kim khí tiên thiên, sau khi bị anh nén lại thì biến thành trân châu kim khí.

Thanh niên ngơ cả người, kiếm khí mà hắn tạo ra không thể coi thường, có thể chém chết Chân Tiên, cho dù là Đạo Quân gặp phải cũng không dám đón đỡ, sao anh thoáng cái đã nuốt luôn được rồi?

“Ngươi đã dùng yêu pháp gì?” Hắn lớn tiếng chất vấn.

Ngô Bình cười khẩy: “Yêu pháp có lợi hại như thủ thuật của ta không?”

Thanh niên lấy làm lạ, quả thực cho dù là yêu pháp cũng không thể nuốt kiếm quang của hắn được!

“Sư đệ, có chuyện gì vậy?”. Lúc này, lại có một tu sĩ nam đi tới, xem ra hai người này đều tới vườn đan Thanh Minh.

Thanh niên được gọi là Nghiêm sư đệ vội vàng khom người nói: “Lư sư huynh, người này định xông vào vườn hoa Thanh Minh, tôi ngăn cản hắn, hắn lại nói năng lỗ mãng với tôi”.

Ngô Bình nói: “Người nói năng lỗ mãng là ngươi chứ?”

Thanh niên mới tới dáng người to lớn, hắn ta hỏi: “Anh bạn tới vườn hoa Thanh Minh có chuyện gì?”

Ngô Bình: “Không liên quan tới ngươi”.

Thanh niên nhíu mày: “Ta tên là Lư Quan Phong, là đệ tử nòng cốt của Thiên Đạo Môn”.

Ngô Bình: “Ngươi là đệ tử gì, ta không có hứng thú”.

Lư Quan Phong cũng tức giận nói: “Nếu như ngươi vô lễ như vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

Ngô Bình nói: “Ngươi cho rằng đệ tử nòng cốt là giỏi lắm sao? Ở Thiên Đạo Môn, cho dùng là trưởng môn cũng phải cung kính ta, ngươi là cái thá gì chứ?”

Lư Quan Phong giận tím mặt, nhìn có vẻ muốn đánh nhau.

Lúc này, có một cô gái xinh đẹp từ trong nhà bước ra, dáng dấp mỹ miều, đấy là người hầu bên cạnh của Lạc Ngưng Đan, cô ta nhìn thấy Ngô Bình thì vui vẻ nói: “Công tử, để anh phải đợi lâu rồi”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Chị Lạc đâu rồi?”

Người hầu nói: “Tiên tử nhà tôi đang luyện đan, không tiện ra đây đón tiếp nên mới bảo nô tỳ ra đón”.

Mấy người họ nghe đến đây thì ngây ra, không ngờ anh lại gọi Lạc tiên tử là chị Lạc.

Vị Nghiêm sư đệ đó vội nói: “Cô nương Bích Châu, có phải cô nhầm rồi không? Sao người này lại có thể gọi tiên tử là chị?”

Bích Châu thản nhiên đáp: “Tiên tử và cậu Ngô là bạn tốt của nhau, sao lại nhầm được? Mấy người các anh lại đến thăm hỏi tiên tử sao? Tiên tử không có thời gian gặp các anh đâu, mời về cho”.

Cô ta không hề khách sáo, mời Ngô Bình vào trong trước rồi đóng cổng lại.

Mấy người còn lại đứng ngoài cửa nhìn nhau, vẻ mặt Lư Quan Phong rất khó coi, từ ngày đầu tiên vào Thiên Đạo Môn hắn ta đã có ý với Lạc Ngưng Đan, cô gái này có cực giỏi về đan đạo, nếu có thể cưới được cô ấy về nhà họ Lư thì nhất định sẽ hưng thịnh phát đạt.

Chỉ là địa vị của Lạc Ngưng Đan ở Thiên Đạo Môn rất cao, mặc dù hắn ta là đệ tử nòng cốt nhưng cũng không có cơ hội tiếp cận, nên hắn ta mới thường xuyên đến thăm hỏi. Có điều hắn ta đến nhiều quá làm Lạc Ngưng Đan thấy phiền, không muốn gặp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play