Ngân Hoài An trừng mắt anh ta: “Đồ không có mắt, con không thấy hắn ta là Đan Vương sao? Con biết Đan Vương nhất phẩm có nghĩa là gì không? Sau này, hắn ta chắc chắn sẽ trở thành nhân vật lớn có địa vị nhất trong Tiên giới! Đến lúc đó, ta còn không đáng nhắc tới trước mặt hắn ta! Với lại, thực lực của hắn ta cũng rất mạnh, cho dù là ta cũng không phải là đối thủ”.
Người thanh niên kinh ngạc: “Ông cũng không phải là đối thủ? Nhưng rõ ràng hắn chỉ là Địa Tiên mà!”
Ngân Hoài An: “Vì vậy ta mới cảm thấy hắn đáng sợ. Địa Tiên mạnh như vậy, chỉ có một khả năng, người này còn có con át chủ bài khác”.
Người thanh niên khẽ thở dài: “Xem ra cục tức này của con không thể trút được rồi!”
Ngân Hoài An nghiêm mặt nói: “Sau này nhìn thấy Lý Đan Sư nhất định phải tôn trọng, nếu không ta sẽ không cứu mạng con lần thứ hai đâu!”
Người thanh niên run run: “Vâng ạ!”
Sau khi Ngân Hoài An đi khỏi, Ngô Bình tiếp tục luyện đan. Anh đã tham khảo hết thị trường đan dược, lại tạo ra bốn loại con rối luyện đan, có thẻ luyện chế lượng lớn đan dược vương phẩm, hoặc đan dược đế phẩm.
Chỉ là việc anh luyện chế đan dược, dù sao số lượng cũng có hạn, nên quyết định đi tìm Lạc Ngưng Đan. Lạc Ngưng Đan từng là Đạo Tôn Thái Hoa, trình độ đan đạo không hề thấp hơn anh, chắc chắn đã tích trữ không ít đan dược.
Anh đến vườn đan Thanh Minh của Thiên Đạo Môn, lại thấy diện tích của vườn đan Thanh Minh đã mở rộng thêm mấy nghìn lần, xung quanh hình thành kết giới siêu mạnh, rất độc đáo.
Cửa vào kết giới có một môn lâu, bên trên viết bốn chữ lớn ‘Vườn đan Thanh Minh, bên cạnh môn lâu có hai đệ tử đứng gác.
Ngô Bình dừng trước môn lâu, hai đệ tử này lập tức chặn anh lại, đệ tử bên tay trái hỏi: “Ngươi là ai?”
Ngô Bình: “Ta là Ngô Bình của Thiên Đạo Môn, ngươi không nhận ra ta?”
Anh nói tên ra, đệ tử này lại chưa từng nghe nói tới. Sau khi Hồng Hoang thống nhất, phạm vi thế lực của Thiên Đạo Môn đã mở rộng rất nhiều lần, dưới sự chống đỡ của Đại Thiên Tôn, đa số tu sĩ đều xin gia nhập vào đó. Rõ ràng mấy đệ tử này đều là mới tới, căn bản chưa từng nghe nói đến đại danh của Ngô Bình.
Ngô Bình có chút cạn lời: “Ta là bạn của chị Lạc”.
Đệ tử này ngạc nhiên: “Chị Lạc? Chị Lạc nào?”
Ngô Bình: “Tất nhiên là Lạc Ngưng Đan”.
Đệ tử này cười khẩy: “Láo xược! Lạc tiên tử là thượng trưởng lão của Thiên Đạo Môn chúng tôi, sao có thể là chị của ngươi được?”
Ngô Bình chẳng thèm nói nhiều nữa, anh lập tức vận đủ tiên lực rồi nói: “Chị Lạc, em tới rồi”.
Đệ tử này thấy anh la to thì tức giận nói: “Ngươi dám ầm ĩ ở đây, người đâu, đuổi hắn đi cho ta!”
Xung quanh xuất hiện ngay mấy vị tu sĩ, bao vây lấy Ngô Bình, định ra tay với anh.
“Có chuyện gì vậy?”. Một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện, áo vàng đai ngọc, dung mạo anh tuấn.
Mấy người này vội vàng hành lễ với anh ta: “Lôi sư huynh!”
Thanh niên khẽ gật đầu, hỏi Ngô Bình: “Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào vườn đan Thanh Minh?”
Giọng điệu cao ngạo của người này khiến người khác khó chịu, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liên quan tới ngươi sao?”
Thanh niên cười khẩy: “Ta là đệ tử tinh anh của Thiên Đạo Môn, Lạc tiên tử là trưởng lão của Thiên Đạo Môn bọn ta, ta có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy!”
Ngô Bình mang theo vẻ mặt khinh thường: “Chị Lạc cần ngươi bảo vệ? Ngươi nuôi chó cho chị ấy cũng không xứng, cút xa ra chút đi!”