Hắn ta nhìn thấy Ngô Bình vào trong thì vẻ mặt rất khó coi, lạnh lùng hỏi: “Người đó là ai?”
Một đệ tử gác cổng nói: “Hắn ta tự xưng là Ngô Bình, nhưng tôi chưa từng nghe qua”.
“Ngô Bình?” Người đó suy nghĩ: “Không có ấn tượng”.
Vị Nghiêm sư đệ đó nói: “Lư sư huynh, rõ ràng người này không xem anh ra gì, có cơ hội nhất định phải dạy cho hắn ta một bài học”.
Lư Quan Phong lạnh lùng đáp: “Tốt nhất là hắn ta đừng để gặp lại tôi”.
Lúc Ngô Bình gặp Lạc Ngưng Đan thì cô ấy đang luyện đan trong phòng đan, mười hai luồng đan khí đang nhảy múa trên không trung, mỗi luồng đan khí đều rất mạnh, nếu đánh trúng đại đạo quân thì có thể dễ dàng giết chết người đó.
Nhưng lúc này, mười hai luồng đan khí lại rất ngoan ngoãn nghe theo sự khống chế của Lạc Ngưng Đan, cuối cùng hợp lại làm một, biến thành một viên đan dược trong lòng bàn tay cô ấy.
Ngô Bình thốt lên: “Đan tốt”.
Lạc Ngưng Đan cười, nói: “Đệ đệ, cậu có lộc ăn thật đấy, chị vừa luyện xong Thập Nhị Thiên Thời đan thì cậu đã đến”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, anh nói: “Thập Nhị Thiên Thời đan sao? Em nghe nói uống loại đan dược này có thể cộng hưởng cùng thập nhị thiên thời. Mỗi ngày mười hai giờ, mỗi giờ đều có thu hoạch khác nhau”.
Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Không sai. Tặng viên đan này cho cậu đấy”.
Ngô Bình cười hehe: “Cảm ơn chị Lạc, em đến là có chuyện muốn nhờ chị”.
Lạc Ngưng Đan: “Hả? Chuyện gì?”
Ngô Bình: “Em đã mở một cửa hàng đan dược, nhưng lại không có nhiều đan dược tốt nên đến để mượn chị một ít”.
Lạc Ngưng Đan liếc anh: “Lấy đan dược của chị đi bán mà cậu gọi là mượn sao?”
Ngô Bình gãi đầu: “Bây giờ em luyện đan cũng giỏi lắm, từ từ em luyện trả lại cho chị hết”.
Lạc Ngưng Đan nói: “Chị đã luyện được rất nhiều đan dược, có thể đưa cho cậu, nhưng cậu cũng phải giúp chị chút việc. Gần đây chị cần ít dược liệu quý nhưng lại tìm không ra”.
Ngô Bình liền nói: “Chuyện đó dễ, sau này chị cần dược liệu gì cứ nói với em”.
Lạc Ngưng Đan: “Vậy à? Chị có một đơn thuốc, cậu tìm giúp chị xem”.
Ngô Bình nhìn sơ qua rồi nói chuyện với Lão Dược, Lão Dược có thể cung ứng khoảng bảy mươi phần trăm số dược liệu trên đơn, tổng cộng hơn ba trăm loại.
Anh nói: “Chị Lạc, em đưa cho chị trước một phần, số còn lại để em nghĩ cách”.
Anh nói xong thì bảo Lão Dược lấy dược liệu ra, đưa ngay cho Lạc Ngưng Đan.
Lạc Ngưng Đan rất vui: “Chị đã đánh giá thấp cậu rồi. Chị tìm trên mạng tiên mà chẳng mua được mấy dược liệu này”.
Ngô Bình: “Đúng thật rất khó tìm”.
Hai người họ nói với nhau vài câu thì Ngô Bình mới biết hiện giờ Lạc Ngưng Đan đã là thượng trưởng lão của Thiên Đạo Môn, hơn nữa địa vị còn rất cao. Tu vi của cô vốn đã khôi phục đến đạo tổ hậu kỳ.
Anh còn có việc nên không thể nán lại lâu, anh lấy từ chỗ của Lạc Ngưng Đan mỗi loại đan dược ba trăm năm mươi bảy viên, trong đó loại dở nhất cũng là đan dược quý hiếm gặp ở tiên giới, có tiền cũng khó mà mua được.
Ngô Bình lấy xong đan dược thì chào tạm biệt cô ấy rồi quay về tiên giới.
Anh vừa ra khỏi cửa, bay được một đoạn thì cảm thấy có một luồng sát cơ nhằm thẳng vào mình, anh liền dừng lại trên không trung, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.