Tiên Biến là giai đoạn thần tiên tu luyện quan trọng nhất nên các tu sĩ ở giai đoạn này cũng được gọi là thần tiên vương. Ngô Bình đặt chân vào Thiên Mệnh Cảnh, cũng được gọi là thần tiên vương, hai cảnh giới đều rất mạnh, là vua trong tiên.
Ngô Bình đột phá lên Tiên Biến thì cơ thể cũng có những biến quá thần kỳ, thể chất đại thánh lại chắc chắn và được nâng cao hơn. Căn cơ của anh thâm hậu, lần tu luyện này tiến bộ thần tốc, anh đã nhanh chóng hoàn thành ba giai đoạn của Tiên Biến là sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Mỗi lần tiên biến thì thực lực của anh lại tăng lên.
Ngô Bình vừa hoàn thành Tiên Biến Cao Cấp thì đột nhiên mở mắt, cười lạnh lùng và nói: “Quả nhiên đã đến rồi”.
Anh đẩy cửa bước ra ngoài, bay lên trời cao. Lúc lên cao, anh nhìn thấy bốn người bay đến, đang quan sát cửa hàng ở bên dưới.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Các vị đang tìm tôi sao?”
Dẫn đầu là một nam tu trẻ, hắn ta cười nham hiểm: “Tốt lắm, còn dám chủ động ra chịu chết”.
Hắn ta không nói thêm lời nào, vung đao chém ra, kiếm quang vô cùng sắc bén, nhắm thẳng vào đầu Ngô Bình.
“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”, Ngô Bình cười lạnh lùng, mở thánh vực, lúc đao quang chỉ còn cách anh mấy chục mét thì bỗng dưng biến mất. Cùng lúc đó, thánh vực bao trùm hết phạm vi mười dặm, bốn người đó lập tức bị khống chế.
“Lĩnh vực này mạnh thật”. Tu sĩ trẻ thốt lên, sau đó hét lớn: “Có điều muốn khống chế được mấy người bọn ta thì anh nằm mơ rồi, Ma Thần Nhập Thể”.
“Ầm”.
Bốn người họ liền phát ra khí tức kinh thiên động địa, đấy đã không còn là khí tức của loài người, cũng không phải là khí tức của tiên mà là khí tức của quỷ và thần.
“Sát Cục Vạn Cổ thứ nhất, trấn”.
Ngô Bình nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, vô số ngôi sao liền dịch chuyển trên không trung, cả ngàn tỷ sát cơ nhấp nháy, Sát Cục Vạn Cổ thứ nhất lập tức được bố trí thành công.
Bóng ảo của bốn thần ma xuất hiện, tất cả đều cao vạn trượng, có điều, họ vừa mới hình thành thì liền bị vô số sát quang vút qua, giết chết ngay lập tức.
Thần ma bị Sát Cục Vạn Cổ thứ nhất chém tan, bốn người đồng loạt hừm lên khó chịu, thất khứu chảy máu, mặt mày trắng bệch.
“Chúng tôi là người của nhà họ Ngân, anh hãy dừng tay”. Tu sĩ trẻ sợ hãi, hét lớn lên.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Các anh đến để giết tôi mà còn muốn tôi dừng tay, anh nghĩ có hợp lý không?”
Tu sĩ trẻ: “Anh bạn, có gì từ từ nói, chỉ có mấy cửa hàng thôi, anh cần thì cho anh đấy”.
Ngô Bình: “Mấy cửa hàng thôi? Người nhà họ Ngân các anh lừa tiền thuê nhà của tôi, giờ lại muốn giết tôi, vậy mà là chỉ có mấy cửa hàng thôi sao? Cho anh một cơ hội, có thể để cao thủ nhà họ Ngân đến chuộc anh về”.
Tu sĩ trẻ hỏi: “Chuộc tôi? Anh cần bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Nghe nói nhà họ Ngân các anh có hơn ba ngàn cửa hàng, thiết nghĩ không thiếu tiền đâu. Thế này đi, một người tôi lấy một trăm tỷ tiền đạo”.
Tu sĩ trẻ nói với vẻ mặt khó coi: “Một trăm tỷ? Anh cũng dám nghĩ lắm đó”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi có dám nghĩ hay không không quan trọng, không có tiền thì tôi sẽ giết các anh, từng người một”.
Một tu sĩ nam tóc đỏ hạ giọng nói: “Anh có biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Ngân chúng tôi không?”
Ngô Bình cười hehe, nói từng chữ một: “Hậu quả là các anh sẽ phải bồi thường cho tôi một số tiền lớn, và còn phải chết rất nhiều người”.