Chương 426
Ông chủ nghe không tăng giá thì rất vui mừng, nói: “Vâng, vâng, tôi là khách thuê quen chỗ này, hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác”.
Ngo Bình dạo một vòng trong cửa hàng dược liệu của ông ta thì phát hiện phần lớn dược liệu ở đây đều sinh trưởng bên ngoài Khuyên giới, chuyện này làm anh rất bất ngờ. Đến cũng đã đến rồi nên anh nhân tiện mua một ít dược liệu về luyện đan.
Thế là anh đi thăm hết năm cửa hàng trong một ngày, có bốn cửa hàng đã cho thuê, còn một cửa hàng vẫn chưa có người thuê. Tiền thuê mỗi năm của bốn cửa hàng lên đến năm tỷ hai trăm triệu tiền đạo.
Hai người họ quay về cửa hàng đan dược thì thấy có mấy người đang ngồi trong sảnh lớn, Liễu Chí Mưu và Chỉ U ngồi đối diện, hai bên đang nói chuyện với nhau.
Một tu sĩ nam trọc đầu hạ giọng nói: “Cửa hàng là của nhà họ Ngân chúng tôi, chữ ký của các người vô hiệu. Ngoài ra, chúng tôi cũng đang điều tra nguyên nhân cái chết của tam công tử, nếu như điều tra ra có liên quan đến các người thì các người đừng mong trốn được”.
“Ai mà lại dám ở cửa hàng của tôi phách lối thế?”. Ngô Bình và Đào Như Tuyết bước vào.
Tu sĩ nam trọc đầu cười lạnh lùng: “Anh chính là người mua cửa hàng đó sao?”
“Là tôi”. Ngô Bình nói: “Bây giờ sáu cửa hàng đều là của tôi. Còn về chuyện tam thiếu gia gì đó của các anh làm sao mà chết thì không liên quan gì đến tôi cả, dù cho hắn ta có chết một vạn lần thì giao dịch cũng đã kết thúc”.
“Bốp”.
Tu sĩ trọc đầu đập bàn, lên giọng nói: “Anh có biết nhà họ Ngân là thế lực ra sao không?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi chỉ biết nếu như anh đập vỡ bàn của tôi thì nhất định phải đền tiền”.
Tu sĩ trọc đầu cười hehe: “Ngon đấy, hi vọng anh sẽ không phải hối hận, chúng ta đi thôi”.
Hắn ta nói xong thì cả đám người cùng đứng dậy và rời khỏi cửa hàng.
Ngô Bình nhìn đám người đó rời đi thì lạnh lùng nói: “Tối nay có kịch hay xem rồi”.
Chỉ U: “Công tử, tôi biết chút ít về tình hình của nhà họ Ngân. Nhà họ Ngân đã sống mấy chục đời ở tiên giới, thế lực thâm sâu, trong nhà có rất nhiều quan lớn ở thiên đình, mãnh tướng trong tiên quân. Nhà họ Ngân thích mua các cửa hàng phá sản, nghe nói họ nắm giữ đến hơn ba nghìn cửa hàng, giàu nứt khố đổ vách”.
Ngô Bình: “Hơn ba nghìn cửa hàng sao? Chỉ tính tiền thuê thôi thì mỗi năm cũng phải hơn trăm tỷ rồi nhỉ?”
Chỉ U: “Đó chỉ mới là một mảng làm ăn thôi, nhà họ Ngân còn có những mảng kinh doanh khác, thu nhập cực kỳ cao, vì vậy nhà họ Ngân không dễ động đến đâu”.
Ngô Bình: “Nếu nhà họ Ngân thông minh thì sẽ không động đến tôi”.
Liễu Chí Mưu: “Nghe nói nhà họ Ngân có một cao thủ trẻ, tên là Ngân Cửu Tinh, mặc dù là một thần tiên nhưng lại có thực lực cấp đạo tổ”.
Ngô Bình: “Thực lực cấp Đạo Tổ? Xem ra vị thần tiên này là thần tiên trong thần vực rồi”.
Chỉ U không hiểu, hỏi cái gì là thần tiên trong thần vực, Ngô Bình giải thích tóm gọn, nghe nói ở đó có thần tiên với thực lực rất mạnh, Chỉ U như nghĩ ra điều gì đó: “Hèn gì nhà họ Ngân lại có thần tiên mạnh đến vậy! Thì ra vị thần tiên này không phải thần tiên đó”.
Ngô Bình: “Ồ, nhà họ Ngân không chỉ có một thần tiên à?”
Chỉ U: “Ừ, nghe nói nhà họ Ngân có một thần tiên đường, bồi dưỡng rất nhiều cao thủ cảnh giới thần tiên”.
Sau đó, Đào Như Tuyết dẫn người bận rộn trang hoàng lại cửa hàng, Ngô Bình thì tu luyện ở phía sau. Thần Tiên Kinh của anh đã đạt đến cảnh giới nhỏ thứ ba trong cảnh giới thần tiên, trước đó anh vẫn luôn chuẩn bị cho việc đột phá sau này. Vì vậy, lần tu luyện này anh chỉ cần chưa đến nửa tiếng đồng hồ là đã đột phá được cảnh giới nhỏ thứ tư, cảnh giới lớn thứ hai, Tiên Biến Cảnh.