Bốn người đó nghe xong thì đều thấy rùng rợn, lẽ nào người này có lai lịch gì ghê gớm lắm sao? Nếu không thì sao hắn ta lại dám nói như thế?
Tu sĩ tóc đỏ: “Được, tôi thông báo cho nhà họ Ngân, đưa tiền chuộc cho anh”.
Ngô Bình để cho hắn ta gửi tin đi, sau đó ngồi xếp bằng trên không trung, cảm nhận sự kỳ diệu của Tiên Biến.
Ba cấp tiên biến khiến thể chất của anh vượt ra ngoài giới hạn của tiên tộc và thần tộc, đạt đến giai đoạn cao hơn. Loại thăng hoa này có thể giúp anh nhẹ nhàng vươn đến cảnh giới lớn tiếp theo, đó là tiên hoàng.
Chưa đến mười lăm phút, đã có mấy chục người bay đến gần, nhưng không dám vào trong thánh vực của Ngô Bình.
Ngô Bình liền di chuyển đến rìa thánh vực, nhìn về phía mấy chục người đó. Trong đó có một ông già, khí tức như rồng, có thể thấy ông ta là một cao thủ cấp đạo tổ.
“Cậu bạn, không biết con cái nhà họ Ngân tôi đã làm sai chuyện gì mà lại bị cậu nhốt ở đây?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cũng không có gì, chẳng qua họ chỉ muốn giết tôi mà thôi”.
Ông già cười: “Xem ra đã có gì đó hiểu lầm. Cậu bạn, có thể nể mặt lão đây, bỏ qua chuyện này được không?”
Ngô Bình liếc nhìn ông già, nói: “Nếu tôi giết ông không thành, ông có bỏ qua cho tôi không?”
Ông già nghiêm túc nói: “Là do họ sai trước, tôi bảo họ tạ lỗi với cậu”.
Ngô Bình: “Không cần tạ lỗi đâu, rẻ rúng quá”.
Ông già sầm mặt: “Cậu bạn, cậu đang muốn đối đầu với nhà họ Ngân tôi sao?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đối đầu? Ha ha, trong mắt tôi nhà họ Ngân ông chẳng khác gì kiến cỏ”.
Ông già nổi giận: “Một tên nhóc thật ngông cuồng, nếu nhà họ Ngân ta không ra tay thì cậu sẽ không biết Mã Vương gia có ba con mắt”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Dù ông có đến mười con mắt thì tôi cũng có thể chọt mù”.
“Người đâu, bày trận!”. Ông già giận đến mức râu dựng hết lên, ông ta lớn tiếng hét.
Xung quanh liền xuất hiện mấy trăm tu sĩ, kết thành đại trận, uy áp đáng sợ ập xuống, Ngô Bình chỉ cười lạnh lùng.
“Trò vặt vãnh, phá cho ta!”
Anh vừa dứt lời thì bắt chéo hai tay thành chữ thập, khởi động Thập Kỷ Tuyệt Mệnh Cục, nghìn tỷ phù quang lấp lánh, hư không và trời đất đều rung chuyển, hàng trăm tu sĩ thi nhau nôn ra máu rồi lùi về sau.
Ông già giật mình: “Cậu…”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hôm nay, nếu tôi không chết thì nhất định sẽ san bằng nhà họ Ngân”.
Mặt ông già biến sắc, ông ta liền xuống giọng, vì ông ta cảm nhận được tiềm năng đáng sợ của Ngô Bình, chưa tới bốn năm năm nữa, anh nhất định sẽ đứng trên chư tiên vạn giới, đến lúc đó, sẽ là ngày diệt môn của nhà họ Ngân ông ta.
Ông già thở dài, nói: “Lão đây tên Ngân Hoài An, chuyện hôm nay thật sự là do chúng tôi sai trước, nếu cậu bạn đã cần tiền chuộc thì nhà họ Ngân tôi sẽ làm theo”.
Ngô Bình: “Nói vậy là các ông đồng ý chi tiền chuộc sao?”
Ông già cười, nói: “Bốn người bốn trăm tỷ tiền đạo, không thiếu một xu”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông biết điều đấy, động phải tôi xem như ông xui xẻo”.
Ông già cười haha: “Cậu bạn, chúng ta không đánh không quen biết, sau này qua lại thường xuyên hơn. Mặc dù ở tiên giới nhà họ Ngân tôi không phải thế lực lớn gì nhưng cũng có chút danh tiếng”.