Ngô Bình cười: “Thật không ngờ ở Đế Đô Tiên Đình mà cũng có thể gặp phải chuyện này, thú vị”.

Tên mập mặt đen sờ bụng, cười lạnh lùng, nói: “Bớt nói nhảm với cậu đây đi, cút”.

“Qùy xuống”.

Ngô Bình ra lệnh, tên mập mặt đen quỳ xuống cái “thịch”, những người đi theo Hắn ta cũng quỳ hết xuống, mặt ai nấy cũng hoảng sợ.

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Có phải người lừa tiền thuê nhà của tôi trước đây cùng một phe với anh không?”

Tên mập gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cùng một phe”.

Ngô Bình hỏi: “Anh nắm giữ bao nhiêu cửa hàng?”

Tên mập mặt đen ngoan ngoãn trả lời: “Sáu cửa hàng”.

Ngô Bình lại hỏi: “Đều là loại lơ lửng trên không trung sao?”

“Đúng vậy”. Tên mập mặt đen đáp.

Ngô Bình: “Bây giờ anh hãy bán hết sáu cửa hàng đó cho tôi, tổng tiền bảy tỷ năm trăm triệu. Số tiền này tôi đã trả cho anh rồi”.

Cơ thể của tên mập mặt đen không nghe theo ý chủ mà ngoan ngoãn cầm giấy tờ nhà ra, thực hiện giao dịch với Ngô Bình, bán hết tất cả sáu cửa hàng đó cho anh.

Sau khi ký tên, Ngô Bình gật đầu, nói: “Các anh hãy tìm chỗ nào không có người rồi tự kết liễu đi”.

Đám người đó hoảng sợ, muốn nói nhưng lại không nói được, ai cũng đứng dậy một cách vô tri rồi quay đầu đi ra ngoài. Họ đến bên một hồ nước hoang vu, lần lượt tự sát. Trước khi chết, họ cố hết sức kháng cự nhưng hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể mình, dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển họ.

Liễu Chí Mưu: “Sau lưng những người thế này luôn có thế lực rất mạnh làm chỗ dựa, e rằng chuyện này chưa kết thúc”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Chưa xong mới hay, tiếp theo sau càng có nhiều người xuất hiện thì càng kiếm được nhiều cửa hàng, dám ức hiếp tôi, hehe, tôi cho họ hối hận không kịp”.

Đào Như Tuyết: “Đế Đô ở đây cũng không khác mấy với bên dưới, đều là người có quyền thế ức hiếp người không có quyền thế”.

“Thế giới rộng lớn, đâu đâu cũng vậy”. Ngô Bình nói: “Như Tuyết, đi thôi, chúng ta đến năm cửa hàng còn lại xem thử”.

Thế là anh dắt theo Đào Như Tuyết đến cửa hàng thứ hai của tên mập mặt đen, diện tích của cửa hàng thứ hai rộng hơn, đã có người thuê lại chỗ đó rồi, đối phương đang buôn bán dược liệu.

Tiểu nhị nhìn thấy Ngô Bình và Đào Như Tuyết đến thì cười, nói: “Hai vị muốn mua dược liệu gì?”

Ngô Bình nói: “Tôi là chủ nhân mới của cửa hàng, sau này tiền thuê của các anh sẽ nộp cho tôi”.

Tiểu Nhị ngây ra, Hắn ta không dám làm chủ những chuyện lớn thế này nên nói: “Xin hai vị đợi chút, để tôi đi mời ông chủ của chúng tôi”.

Hắn ta đi vào trong, một lát sau, một người đàn ông trung niên bước ra, chắp tay chào Ngô Bình: “Tôi là ông chủ ở đây, nghe nói anh là chủ nhà mới sao? Sao tôi không nghe nói?”

Ngô Bình cầm giấy tờ nhà ra, nói: “Mới mua thôi, không biết ông thuê cửa hàng này bao lâu?”

Ông chủ thấy giấy tờ là thật thì vội cười xòa, nói: “Thì ra là chủ nhà mới. Còn hai tháng rưỡi nữa là hết hợp đồng đã ký”. Ông ta vừa nói vừa lấy hợp đồng thuê cũ ra cho Ngô Bình xem.

Ngô Bình phát hiện tiền cho thuê cửa hàng này mỗi năm là một tỷ hai trăm triệu, thời hạn hai năm, giờ đã sắp đến hạn rồi.

Ngô Bình nói: “Tôi có thể tiếp tục cho ông thuê cửa hàng với giá cũ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play