“Đây là Phi Linh Tiên Đan, cực khó luyện chế, Lâm Nguyệt Kiều đã luyện chế thành công, hơn nữa thành phẩm còn là cấp nhất phẩm, siêu thật đấy!”

“Ít nhất cũng phải là đại sư luyện đan hai sao mới có thể luyện chế được đan dược này, nếu là nhất phẩm thì chắc chỉ thầy luyện đan ba sao mới làm được nhỉ?”

Chu Huyền Cổ cười nói: “Đại sư Lý thật phi phàm, ban nãy lò đan dược này đang nguy cấp, đến tôi cũng không biết phải làm thế nào”.

Thầy luyện đan nữ tên là Lâm Nguyệt Kiều tiến lên hành lễ: “Tông chủ, đây là đại sư Lý ạ?”

Chu Huyền Cổ: “Đại sư Lý đây là khách quý của chúng ta, một đại sư luyện đan cấp năm sao. Đương nhiên thật ra trình độ của cậu ấy còn cao hơn, lát chúng tôi sẽ đến hội quán luyện đan kiểm tra”.

Lâm Nguyệt Kiều lập tức tỏ vẻ sùng bái với Ngô Bình: “Đại sư giỏi quá, đã ở cấp năm sao rồi mà vẫn đi kiểm tra, sau này chắc chắn anh sẽ có quan hiệu là Đan Vương Đan Thánh”.

Đại sư luyện đan trên cấp năm sao đều có tên gọi riêng, sáu sao thì được gọi là Đan Tông, bảy sao thì là Đại Đan Tông, tám sao là Đan Vương, chín sao là Đan Hoàng và mười sao là Đan Thánh.

Chu Huyền Cổ: “Nói chung là tiền đồ của cậu ấy sẽ vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta”.

Lúc này, các thầy luyện đan khác đều đã luyện đan xong, chất lượng thành phẩm của mỗi người đều khác nhau.

Ngô Bình nhìn một lát rồi nói: “Thầy luyện đan ở đây đều thao tác rất ổn, nhưng cách luyện đan thì hơi có vấn đề”.

Chu Huyền Cổ hỏi: “Đại sư có thể nói rõ hơn không?”

Ngô Bình mỉm cười nói: “Khi nào rảnh tôi sẽ nói kỹ”.

Chu Huyền Cổ biết đây là điều bí mật trong ngành nên Ngô Bình không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết, chi khi hai bên hợp tác vui vẻ thì anh mới có thể chia sẻ chút ít.

Ông ấy cười nói: “Cũng được, để lúc khác”.

Họ xem thêm hai vòng thi nữa, Ngô Bình đã hết hứng nên nói: “Đến hội quan luyện đan thôi”.

Chu Huyền Cổ và Chỉ U cùng thầy luyện đan Lâm Nguyệt Kiều cũng Ngô Bình đến hội quán luyện đan.

Hội quán này lớn hơn bên ngoài một chút, nó vốn là một cung điện, cửa điện có một tu sĩ đang ngồi.

Thấy có người đến, tu sĩ ấy đứng dậy tiếp: “Tông chủ”.

Chu Huyền Cổ cười nói: “Anh Liễu, lại phiền anh rồi”.

Người được gọi là anh Liễu cười nói: “Đây là trách nhiệm của tôi, sao có thể coi là phiền phức được. Nếu ngày nào cũng có người tới kiểm tra thì càng tốt”.

Chu Huyền Cổ: “Đại sư Lý, đây là Liễu Chí Mưu, trước kia cũng là một đại sư luyện đan năm sao, nhưng trong một lần luyện đã đã bị thương đến thần hồn đến giờ vẫn chưa khỏi. Mấy năm qua, ông ấy luôn ở đây trông coi hội quán”.

Liễu Chí Mưu vội xua tay: “Đừng nhắc chuyện năm đó nữa, tất cả đều là số mệnh”.

Ngô Bình không hề thấy ngạc nhiên, vì có nhiều thầy luyện đan có thể luyện chế đan dược vượt phạm vi khống chế của mình. Uy lực của đan dược rất mạnh, nếu không khống chế tốt thì sẽ khiến mình bị thương ngay. Năm nào chẳng có thầy luyện đan chết vì nổ lò, còn có người bị trúng độc, điên dại hay vô tri…

Anh nhìn Liễu Chí Mưu rồi hỏi: “Có phải ông luyện chế Thánh Vương Đan không?”

Liễu Chí Mưu biến sắc mặt rồi hỏi: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình: “Thánh Vương Đan là một loại đan dược cổ, sau khi uống vào có thể đột phá thẳng lên Thánh Vương. Nhưng đến Đại Thánh cũng không dám luyện chế loại đan dược bá đạo này mà ông lại dám thử. Thứ cho tôi nói thẳng, ông sống được đến giờ là kỳ tích đấy”.

Liễu Chí Mưu thở dài nói: “Lúc đó, tôi còn trẻ nên bồng bột, cũng đáng đời”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play