Ngô Bình: “Đừng đa lễ!”

Anh đang định mở thêm vài cửa hàng nên hỏi: “Chỉ U, với tình hình ở Tiên Giới hiện giờ thì tôi mở thêm cửa hàng đan dược ở đâu thì hợp lý?”

Chỉ U: “Đương nhiên là ở nơi phồn vinh nhất, đế đô là sự lựa chọn hàng đầu. Nhưng muốn mở cửa hàng ở đó thì cần được cấp phép. Một trong những điều kiện để được cấp phép là phải có quan hiệu và có đại sư luyện đan trấn thủ”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì cũng không khó”.

Chu Huyền Cổ cười nói: “Nếu có đại sư quan hiệu trấn thủ thì Đại Thiên Tôn cũng phải nể mặt phần nào, vì thế việc mở cửa hàng cũng dễ hơn. Không chỉ thế, các thế lực lớn cũng phải lấy lòng cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đơn giản”.

Chỉ U nói: “Tông chủ, hôm nay vừa hay là ngày diễn ra cuộc thi đan đạo được tổ chức mười năm một lần của Linh Tê Đan Tông ta. Tất cả trưởng lão và đệ tử đều tham gia, vừa hay đại sư Lý đang ở đây, hay hãy đến chỉ dẫn cho họ một chút?”

Chu Huyền Cổ hỏi: “Đại sư thấy sao ạ?”

Ngô Bình rất có hứng thú với trình độ luyện đan của Linh Tê Đan Tông nên đồng ý ngay: “Được”.

Sau đó, cả ba đã đứng dậy rồi đi tới nơi diễn ra cuộc thi. Lúc này, có 20 lò luyện đan ở đây, ngoài ra còn có 20 thầy luyện đan đang tập trung luyện chế đan dược, xung quanh là các đệ tử và trưởng lão vây xem.

Trong số các thầy luyện đan này, người lớn tuổi thì tóc đã bạc trắng, trẻ thì mới ở tuổi thiếu niên. Song họ không quan tâm đến tuổi tác và tu vi, mà chỉ so tài luyện đan thôi.

Ngô Bình nhìn một lúc thì thấy có một thầy luyện đan nữ luyện chế ra được đan dược có chất lượng rất tốt, nhưng chưa giỏi khống chế lửa. Thấy khí tức trong lò ngày càng mạnh, mặt cô ấy lập tức hoang mang tột độ, không khỏi đưa mắt cầu cứu người xem.

Nhưng chẳng có ai lên giúp, vì đây là một cuộc thi, huồng hồ lò đan dược của cô ấy sắp nổ rồi nên không ai giúp gì được.

Cô gái đầy vẻ hoang mang, chuẩn bị sẵn tinh thần từ bỏ lò đan dược này.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai cô ấy: “Đừng sợ, bỏ Hàn U Thảo vào lò đi rồi tăng lửa lên”.

Cô gái sững người rồi nhìn trái ngó phải thì thấy có một người đàn ông lạ mặt rất tuấn tú đang mỉm cười với mình.

Cô ấy cắn răng thử vì cũng không còn cách nào khác, vì thế đã làm theo lời Ngô Bình.

Nhiệt độ trong lò lập tức giảm mạnh, lẽ ra các thầy luyện đan khác sẽ giảm nhiệt độ của lò tiếp, nhưng cô gái lại tăng nhiệt lên theo lời của người lạ mặt kia.

Vài phút sau, giọng nói ấy lại vang lên: “Bỏ thêm quả Hoả Linh vào”.

Cô gái tiếp tục làm theo, 15 phút sau khí tức điên cuồng sôi sục trong lò đã yếu hẳn, cô gái nhanh chóng lấy đan dược ra.

Vù!

Một tia sáng bay ra và được cô ấy bắt lấy, song tia sáng ấy quá mạnh nên ngón tay của cô gái đau nhói, còn tia sáng thì bay lên cao.

Cô gái hô lên: “Chết rồi!”

Đúng lúc này, Ngô Bình chợt xuất hiện trên không rồi ấn nhẹ một cáu, luồng sáng kia đã dịu lại rồi ngưng tụ thành bốn viên đan dược nhất phẩm trên không.

Anh đáp xuống trước mặt cô gái rồi đưa đan dược cho cô ấy: “Cô rất có thiên bẩm, nhưng thao tác hơi gấp gáp”.

Thầy luyện đan nữ kia biết chính Ngô Bình đã giúp mình nên vội hành lễ với anh: “Cảm ơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play