Ngô Bình: “Nhưng chứng tỏ ông đã gom đủ dược liệu để luyện chế Thánh Vương Đan rồi đúng không?”
Liễu Chí Mưu gật đầu: “Ừ, tôi tình cờ gom đủ dược liệu ở một nơi thần bí, không thì sao dám luyện chế đan dược ấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể chữa khỏi vết thương của ông, nhưng ông phải đưa các dược liệu ấy cho tôi”.
Không lâu nữa, Ngô Bình sẽ đột phá lên cảnh giới Thánh Vương, nếu có Thánh Vương Đan hỗ trợ thì anh sẽ đột phá thuận lợi hơn. Hơn nữa, dù anh không dùng được thì cũng có thể để người nhà dùng.
Liễu Chí Mưu chấn động hỏi: “Cậu chữa khỏi được cho tôi ư?”
Nhiều năm qua, vì bị thương nên ông ấy không thể luyện đan và phải lưu lạc đến đây làm gác cửa. Một đại sư luyện đan năm sao từng đứng trên đỉnh cao mà giờ lại chịu cảnh bị kẻ khác chê cười.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi chữa được”.
Liễu Chí Mưu hít sâu nói: “Đại sư Lý, chỉ cần cậu chưa khỏi vết thương cho tôi thì cậu cần gì, tôi cũng cho cậu hết”.
Ông ấy đã chịu đủ cảnh sống không bằng chết này rồi, thậm chí có vài năm ông ấy đã muốn tự kết liễu đời mình, dẫu sao tu vi cũng không tăng được nữa, cũng không thể luyện đan thì sống làm gì. Người vợ xưa cũng bỏ ông ấy mà đi, những người từng theo đuôi ông ấy cũng khinh ông ấy là đồ vô dụng, sự đối lập này khiến ông ấy vô cùng đau khổ.
Vì thế, khi nghe thấy Ngô Bình có thể chữa khỏi vết thương cho mình, Liễu Chí Mưu đã hào hứng hẳn lên và đồng ý ngay.
Ngô Bình cười nói: “Chắc chưa? Nhỡ tôi muốn ông làm tuỳ tùng cho tôi thì sao?”
Liễu Chí Mưu nghiêm túc nói: “Tông chủ kính trọng cậu như vậy, chứng tỏ tài luyện đan của cậu rất cao siêu. Được đi theo cậu chính là diễm phúc của tôi”.
Chu Huyền Cổ cũng bất ngờ, ông ấy không nghĩ Ngô Bình còn biết chữa bệnh cứu người, hơn nữa còn là vết thương khó trị như của Liễu Chí Mưu. Ngày xưa, khi vừa có tiền vừa có quyền, Liễu Chí Mưu đã tìm đến bao tiên y mà vẫn vô dụng. Nếu Ngô Bình có thể chữa khỏi thì chứng tỏ y thuật của anh rất cao thâm, ít cũng sánh ngang với y tiên.
Ông ấy cười nói: “Đại sư Lý, nếu cậu có thể chữa khỏi cho anh Liễu đây thì tốt quá rồi. Anh Liễu từng là đại sư luyện đan năm sao, nếu được cậu chỉ dẫn thêm thì sau này kiểu gì cũng nhận được quan hiệu”.
Chỉ U: “Vết thương của Liễu tiên sinh khó trị là bởi thần hồn đã bị đan khí đả thương, hơn nữa đan khí ấy vẫn ở trong người tiên sinh, muốn loại bỏ nó thì cần có trình độ luyện đan cực cao”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra cô cũng là người trong ngành nhỉ. Đúng thế, ông ấy bị thương bởi đan khí, hơn nữa đan khí này còn rất mạnh. Do chất lượng của Thánh Vương Đan quá cao, ngoài ra còn có linh tính nên đan khí cũng có ý thức riêng. Nó rất gian xảo, muốn loại bỏ không hề dễ chút nào”.
Nghe thấy thế, tim Liễu Chí Mưu đập thình thịch: “Đại sư Lý, cậu có chữa được không?”
Ngô Bình: “Chỉ cần áp chế được đan khí này thì có thể xử lý được nó, như vậy thì ông chẳng những khôi phục lại tu vi, mà sau đó còn dùng được đan khí. Tuy nó chưa có hiệu quả như Thánh Vương Đan, nhưng cũng có một phần mười tác dụng đấy”.
Liễu Chí Mưu mừng rỡ: “Một phần mười ư?”
Ông ấy biết rõ, dù chỉ ngầy ấy thôi thì cũng khiến mình lột xác rồi.
Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, cũng có thể nhiều hơn một chút”.
Sau đó anh hỏi: “Ngày xưa, có bao nhiêu đan khí chui vào người ông?”
Liễu Chí Mưu: “Sáu, hai cái chui vào người, bốn cái khác thì đã bị tôi phong ấn rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Bị ông phong ấn ư? Ở đâu thế?”
Liễu Chí Mưu nói: “Một chiếc đỉnh ngọc, đó là bảo vật mà Ngọc Đỉnh Đạo Tôn khi xưa để lại”.