Người này họ Lục, tên Lục Triển Phong, là một đệ tử bốn sao trong Huyền Chân Giáo. Đệ tử Huyền Chân Giáo chia làm đệ tử không sao địa vị thấp nhất, sau đó là đệ tử một sao đến mười sao. Trong đó đệ tử bốn sao thuộc về cấp trung.
Lục Triển Phong: “Trong Trấn Tiên điện có trấn áp một tà tiên. Tà tiên này có thực lực cực mạnh, giai đoạn đỉnh cao từng là một Thần Đế, trong một trận chiến giết bốn vị Đạo Tôn”.
Ngô Bình: “Mạnh thế sao? Vậy chẳng phải cảnh giới của người đó đã vượt xa Đạo Tôn sao?”
Lục Triển Phong: “Điều đó tôi không rõ, tôi chỉ biết sơ sơ thôi. Tôi khuyên cậu đừng có nhằm vào Trấn Tiên điện, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!”
Ngô Bình không nói với hắn nữa mà suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định xuống dưới xem.
Anh rất muốn biết vị tiên thế nào mà có thể chém giết mấy vị Đạo Tôn cùng một lúc!
Anh men theo dây chuyền đi xuống mấy vạn mét dưới hố sâu, tiến vào một tầng sương mù màu xám, bên trong tràn ngập sức mạnh hỗn loạn. Nếu là một tu sĩ bình thường tới nơi này thì khí tức sẽ hỗn loạn, tu vi cũng sẽ bị mất hoàn toàn. Nhưng Ngô Bình đã luyện hóa sức mạnh hỗn loạn, vì vậy anh không cảm thấy gì cả.
Mấy phút sau, anh xuyên qua sương mù màu xám, tiến vào tầng sương mù màu tím đen. Làn sương mù màu tím đen tràn ngập sức mạnh thiên đạo, nó vây chặt anh ngay lập tức. Tuy nhiên, trước khi nó phát động tấn công, anh đã sử dụng công pháp Đoạt Thiên và sức mạnh thiên đạo liền không nhắm vào anh nữa.
Cuối cùng, anh tiến vào một làn sương mù vàng xanh mờ nhạt, càng đi xuống sương mù vàng xanh càng dày đặc. Trong sương mù này có một sức mạnh thần bí tạo thành một kết giới. Kết giới này rất kỳ lạ, sinh vật bên ngoài có thể vào, nhưng sinh vật bên trong không thể ra ngoài.
Ngay khi bước vào, Ngô Bình liền biết có gì đó không ổn, anh có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây.
Anh không hoảng sợ, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật nhìn xung quanh, rất nhanh nhìn thấy vị trí mà mười tám xiềng xích liên kết lại. Có một người khổng lồ đang ngồi ở đó, chiều cao của hắn ít nhất khoảng nghìn mét. Sợi xích cuối cùng là một cái móc, xuyên qua vai, tứ chi, cổ, hốc mắt, khóa chặt kẻ đó.
Cảm nhận được khí tức của người khổng lồ, thân thể Ngô Bình cũng cao lên thành hơn 3000 mét, anh đứng đối diện với hắn, đối mặt với hắn.
Người khổng lồ vốn nhắm mắt lại, lúc này mới chậm rãi mở ra, người đó có đồng tử màu vàng kim, miệng bị khâu lại không thể nói.
Ngô Bối đưa tay vạch một cái, người khổng lồ hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi chỉ là người qua đường, thấy anh bị nhốt ở chỗ này nên lại đây xem một chút”, anh nhìn về phía người khổng lồ, phát hiện hắn cũng không phải là một Nhân tộc thông thường, trên người hắn có một luồng khí tức đặc biệt.
Người khổng lồ: “Cậu có thể tới đây chứng tỏ cậu rất mạnh, có thể giúp tôi rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình: “Vậy thì phải xem anh là ai, tôi nghe người bên ngoài nói anh là tà tiên?”
Người khổng lồ cười lạnh, nói: “Tà tiên? Chỉ là bởi vì tôi mạnh hơn bọn họ, bọn họ liền nói tôi là tà tiên, tôi không muốn giải thích”.
Ngô Bình: “Tên anh là gì?”
Người khổng lồ: “Tên tôi là Chấn Lôi. Tình cờ tôi có được tiên chủng và phật chủng, vì vậy tôi đã kết hợp hai loại lại để tu luyện, vừa trở thành tiên vừa thành phật”.
Ngô Bình: “Phật chủng? Phật đạo ngày nay có liên quan gì đến anh không?”
Chấn Lôi: “Phật đạo trên thế giới này vốn là do tôi tạo ra”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Anh chính là Phật Tổ sao?”
Chấn Lôi: “Phật Tổ chỉ là hóa thân của tôi. Bây giờ tôi chỉ đơn giản là một vị tiên”.
Ngô Bình: “Cho nên Phật Tổ đã không còn liên quan gì đến anh”.